Cảm nhận được thỉnh thoảng lại có khí tức thần lực mạnh mẽ truyền từ phía trụ sở Nhân tộc tới, sắc mặt Sư Khung dần dần trở nên hơi khó coi.
Sắc mặt Hồ Mục bên cạnh cũng không dễ nhìn chút nào...
- Sao lại có thể như thế được? Hơi thở Linh tinh điện hạ càng ngày càng mạnh... Sao lại có thể đột phá phong ấn tới tình trạng này nhanh như vậy được?
Sắc mặt Sư Khung xanh mét nhìn về phía trụ sở Nhân tộc, trầm giọng nói.
Lúc này Hồ Mục cũng chậm rãi lắc đầu, trong mắt mang theo một tia không thể tin, chán nản nói:
- Vốn ta dự tính chúng ta ít nhất có thể phong ấn Linh tinh điện hạ đến năm năm, nhưng hiện tại...
- Làm sao bây giờ? Hồ Mục... Chúng ta không thể để tiếp tục thế này được... Linh tinh điện hạ tuyệt đối sẽ không để chúng ta phong ấn lần thứ hai đâu!
Sư Khung lạnh lùng nói:
- Chúng ta phải nhanh chóng nắm bắt thời gian... Một khi Linh tinh điện hạ thoát khỏi phong ấn thì sẽ không cho chúng ta nhiều cơ hội nữa đâu!
Nói đến đây, ánh mắt Sư Khung lạnh lẽo nhìn về phía Lý Nguyên Bân ngồi một bên, nói:
- Lý Nguyên Bân... Ngươi liên lạc với thú thần thị giả đến đâu rồi? Cho dù là thế nào đi nữa, nhất định phải có kế hoạch bắt đầu phản công đi!
- Đại vương... Tạm thời còn chưa thu được tin tức từ phía bên kia... Chẳng qua tôi nghĩ hẳn là sắp có rồi!
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Sư Khung nhìn lại, sắc mặt Lý Nguyên Bân lúc này cũng trở nên khó coi, cung kính trả lời.
- Hy vọng có thể tới kịp... Nhưng mấy ngày tới ngươi phải chuẩn bị sẵn sàn. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng chiếm được trụ sở này...
Sư Khung lạnh giọng nói:
- Đồng thời bố trí tốt tất cả chiến sĩ đi, lúc nào cũng chuẩn bị thông qua đường hầm, tiến vào thế giới mặt đất!
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Sư Khung, Lý Nguyên Bân rùng mình một cái, trầm giọng đáp:
- Vâng... Thưa đại vương!
Thời gian trôi qua rất nhanh. Hai ngày lại qua đi. Giang Khương khổ sở nghiêm mặt đi từ trong phòng ra, nhìn Tôn Diệu Nguyệt đang có vẻ nhàn nhã, nói:
- Tôn sơn trưởng đại nhân... Thuốc chỗ tôi nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm một ngày nữa thôi. Nếu cô sẵn lòng thì nhanh chóng có biện pháp giúp tôi mới được!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Giang Khương, lại nhìn hai đệ tử đi theo phía sau, có vẻ mình mà không đồng ý sẽ trở mặt ngay, Tôn Diệu Nguyệt đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Muốn linh dược sao... Đơn giản!
- Đơn giản thì tốt nhất rồi!
Giang Khương cẩn thận cười lấy lòng.
- Đơn Giản... Đương nhiên là đơn giản rồi...
Tôn Diệu Nguyệt cười khẽ một tiếng, nói:
- Vốn đám linh dược đầu tiên này là tôi dùng thân phân cá nhân cho cậu mượn...
- Chẳng qua đó cũng là cực hạn tôi có thể cho cậu mượn rồi. Nếu cậu vẫn muốn tiếp tục mượn linh dược thì nhất định phải được môn chủ của chúng ta gật đầu!
Giang Khương cười khan, gật đầu nói:
- Tất nhiên là vậy rồi...
Nói đến đây, Giang Khương cười ha hả nói tiếp:
- Lại nói, lần trước tôi cũng đã từng gặp Lưu môn chủ một lần rồi. Lưu môn chủ là người đại độ khiêm hòa... Chắc cũng không phải là loại người hẹp hòi đâu!
- Ha ha... Đương nhiên là lão không hẹp hòi rồi!
Tôn Diệu Nguyệt nghiêng mắt lườm Giang Khương một cái, hừ một tiếng nói:
- Lưu Phong cũng bởi có được điểm này nên mới lọt mắt tôi!
- Ha ha... Đúng thế. Nếu chúng ta đều cho rằng như vậy thì chắc là không có vấn đề gì rồi!
Giang Khương cười vui vẻ.
- Đương nhiên là không có vấn đề gì... Chỉ có một yêu cầu nhỏ đơn giản thôi!
Tôn Diệu Nguyệt cười bình thản một tiếng.
Nhìn vẻ mặt càng ngày càng bình thản của Tôn Diệu Nguyệt, đột nhiên Giang Khương cảm thấy như có gì không ổn. Tôn Diệu Nguyệt này nói vòng vo nhiều như vậy, rốt cục là có yêu cầu gì đây?
Nhưng tới lúc này rồi, Giang Khương cũng chỉ có thể hỏi tới cùng:
- Tôn sơn trưởng, có việc gì ngài cứ nói thẳng ra đi!
- Vậy thì được... Thằng nhãi, dứt khoát đấy!
Tôn Diệu Nguyệt cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn hai đệ tử của mình, cất giọng nói:
- Tôi nói, hai đứa đứng không một bên làm gì? Còn không đứng về phía tôi đi... Cả hai đứa nhìn chằm chằm vào mặt sư phụ, người khác nhìn thấy còn tưởng rằng hai đứa làm phản Cổ Môn chúng ta rồi đấy!
Nghe thấy sư phụ mình nói thế, sắc mặt hai người Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đều hơi đỏ lên, liếc nhau một cái, vội vàng đứng về phía sau sư phụ mình!
Thấy hai đệ tử ngoan ngoãn đứng về phía sau mình rồi, lúc này Tôn Diệu Nguyệt mới hài lòng hừ khẽ một tiếng, nhìn về phía Giang Khương, nói:
- Cổ Môn ta và Thiên Y viện chính là kẻ địch ngàn năm... Nhưng lần này cùng vì Nhân tộc, gặp phải tình huống nguy cơ của yêu tộc, bản thân tôi cũng đã cho cậu mượn không ít linh dược rồi!
- Chuyện đó tính vào việc khác... Dù sao thì cũng không phải quá nhiều...
- Nhưng tôi thấy tình hình hiện tại của cậu, cho dù tôi có nghĩ biện pháp cho cậu mượn thêm một phần tương đương lần trước, chắc với cậu cũng không đủ rồi...
- Nói như thế, nhất định phải vận dụng đại bộ phận bí tàng trong Cổ Môn chúng tôi...
- Cho nên nếu cậu muốn mượn những linh dược này từ Cổ Môn tôi, như vậy chỉ có thể có một cách!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Diệu Nguyệt, Giang Khương hít sâu một hơi, nói:
- Còn xin Tôn sơn trưởng nói rõ cho!
- Đúng đúng... Xin Tôn sơn trưởng nói rõ cho... Nếu quý môn có yêu cầu gì, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, Thiên Y viện tôi tuyệt đối sẽ không keo kiệt!
Hoàng Văn Hiên đứng một bên vội vàng cuống quít cười nói.
- Tốt lắm... Vậy tôi nói!
Tôn Diệu Nguyệt nhìn Giang Khương một chút, sau đó nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đứng sau mình, nói:
- Nếu cậu muốn được Cổ Môn ủng hộ đủ lượng linh dược... Như vậy cậu phải trở thành con rể của Cổ Môn chúng tôi...
- Chà... Hai đệ tử này của tôi, cậu chọn một người cưới... Sau đó tôi sẽ chỉ định nó làm người thừa kế chức vụ sơn trưởng. Như vậy cậu cần bao nhiêu linh dược, Cổ Môn đều một tay dâng tặng!
Lời nói này của Tôn Diệu Nguyệt vừa dứt, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ. Ngay cả Y Phù bên cạnh cũng đầy ngạc nhiên nhìn về phía vị sơn trưởng đại nhân này, không nén nổi kinh ngạc trong lòng. Thật không ngờ lại là một yêu cầu như vậy.
Về phía Giang Khương, hắn lại càng ngẩn ra tại chỗ. Rốt cục đây gọi là điều kiện gì thế?
Còn hai người Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, lúc này há miệng, mắt chớp chớp, kinh ngạc nhìn về phía sư phụ mình, muốn xác nhận có phải mình đã nghe nhầm rồi không.
Nhìn vẻ mặt thừ người ngây ngốc của hai đệ tử nhà mình đang nhìn tới, Tôn Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhìn cái gì vậy. Không phải hai đứa vẫn luôn mong như thế sao? Hiện tại còn nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ hai đứa còn không vui à?
- Ấy...
Nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của sư phụ mình, khuôn mặt xinh xắn của hai người đều đỏ bừng trong nháy mắt, liếc nhau một cái, nhìn đối phương cũng đang nhìn mình, lập tức cúi đầu giống như con nai con kinh hãi vậy.
Một lúc lâu sau hai người mới hồi phục tinh thần. Lúc này mặt Từ Thanh Linh vẫn đỏ bừng, dậm chân nói với Tôn Diệu Nguyệt:
- Sư phụ... Người nói cái gì vậy. Cái gì là hắn chọn một người chứ...
- Không để hắn chọn một người, chẳng lẽ còn để hai đứa đánh một trận tranh giành nhau à?
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng phản đối của đệ tử nhà mình, Tôn Diệu Nguyệt cười lạnh một tiếng trào phúng, nói:
- Lão sư đây là vì hai đứa đồ đệ không biết giữ mặt mũi, cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Chẳng lẽ còn muốn để người ta biết đệ tử của
Tôn Diệu Nguyệt tôi vì tranh một tên mặt trắng mà lén tranh đấu một hồi à?
Lời này vừa dứt, sắc mặt Từ Thanh Linh lại càng đỏ lên, càng không dám nói gì nữa.
Còn Lý Tiểu Vũ lúc này mặt đỏ bừng bừng liếc Giang Khương một cái, đầu càng cúi thấp, ngượng ngùng không thốt lên lời...
Lúc này cuối cùng Hoàng Văn Hiên ở cạnh đó cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt quái dị nhìn hai cô gái xinh đẹp đang xấu hổ đỏ mặt, lại nhìn thường ủy Giang nhà mình giờ đang trợn mắt há mồm, rốt cục không nén nổi nữa, che miệng cúi đầu ho khan hai tiếng.
- Á... Ấy...
Bị tiếng ho khan của Hoàng Văn Hiên làm giật mình tỉnh lại, Giang Khương nhìn dáng vẻ hai cô gái đối diện, vốn tưởng da mặt đã đủ dầy giờ cũng phải nóng bừng lên, cười khan hai tiếng che dấu ánh mắt đã hơi quái dị của mình, lúc này mới nói:
- Chuyện này... Sơn trưởng đại nhân... Chuyện này không ổn lắm đâu?
- Không ổn? Không ổn lắm là có ý gì hả?
Nhìn thằng ranh này đã được ăn lại còn ra vẻ, khuôn mặt Tôn Diệu Nguyệt lạnh lẽo lại trong nháy mắt, lạnh giọng nói:
- Chẳng lẽ đệ tử của tôi lại còn không xứng với cậu? Hả?
- Hả... Ấy... Không phải, không phải... Tôn sơn trưởng nói gì vậy?
Giang Khương cười khan ha ha mấy tiếng, nói:
- Chuyện này... Ngài hẳn cũng biết, tôi ấy... Tôi có một vị hôn thê rồi... Chuyện bội tình bạc nghĩa này là không tốt lắm!