Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Hắt... Xì...   

             Giang Khương liên tiếp hắt hơi hai cái, không nhịn nổi vuốt vuốt mũi, nhìn không gian hơi u ám bốn phía, nghi hoặc nói:   

             - Chẳng lẽ gần đây có thứ thuốc gì kích thích niêm mạc mũi sao? Sao mình lại chẳng cảm nhận được chút nào vậy?   

             Nhìn quanh một hồi, xác nhận không phát hiện ra chút gì dị thường, Giang Khương thở dài, sau đó tiếp tục chậm rãi bước về phía trước.   

             Vừa đi, ánh mắt hắn vừa quét quanh bốn phía vách đá không ngừng, trong óc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng báo hiệu...   

             Chẳng qua phần lớn báo hiệu đều vô dụng. Bởi hắn phát hiện cơ bản đều là dược vất trung phẩm hoặc hạ phẩm, tỷ lệ xuất hiện linh dược thượng phẩm tương đối ít.   

             Cả khu vực này lần trước Giang Khương đã từng tìm tòi rồi, chỉ còn lại một địa phương chính thức chưa tìm thôi.   

             - Tít... Phát hiện Tử Linh Tham... Hướng sáu giờ...   

             Rốt cục, Giang Khương đi nửa giờ liền phát hiện được một tin tức có ích.   

             Hái hai cây Tử Linh Tham xuống, để vào túi sau lưng...   

             Cuối cùng Giang Khương cũng thu hoạch được hai cây Tử Linh Tham, tiếp tục đi về phía trước, không nhanh không chậm.   

             Hắn tin rằng người đàn ông hay cười như mình, vận khí nhất định không quá kém...   

             Giống như để chứng minh ý nghĩ này của hắn, Giang Khương tiếp tục đi mười mấy phút, trong đầu lại có tin báo, để tinh thần hắn rung lên trong nháy mắt...   

             Một gốc Long Tâm Thảo rất nhanh xuất hiện trong tay hắn...   

             - Linh dược siêu phẩm. Vận khí không tồi!   

             Cẩn thần đặt cây Long Tâm Thảo vào một cái hộp rồi mới cho vào ba lô, Giang Khương tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm, hy vọng có thể gặp vận may như vừa rồi, tìm được thêm vài loại linh dược siêu phẩm mới tốt!   

             Chẳng qua kế tiếp, dường như Giang Khương không gặp may như trước...   

             Lại tìm thêm ba bốn giờ nữa, tìm tòi cả khu vực một lần, Giang Khương lại thấy được bốn cây linh dược thượng phẩm nữa. Còn linh dược siêu phẩm, hắn cũng hái thêm được một cây.   

             Nhìn lại ba lô sau lưng mình, Giang Khương cảm thấy hơi bất đắc dĩ...   

             Nếu so với ngày xưa thì có sáu cây linh dược thượng phẩm, một gốc linh dược siêu phẩm đã là thu hoạch tương đối không tồi rồi!   

             Nhưng lúc này chỉ có mấy cây này, hắn cũng không dùng được bao lâu...   

             Nhiều nhất cũng chỉ giúp hắn duy trì được một hai ngày mà thôi.   

             Mặc dù cũng không muốn nhưng cuối cùng Giang Khương cũng không thể không chuẩn bị quay trở về. Bởi nếu tiếp tục đi tới thì rất có khả năng không nhận được tín hiệu cảnh báo của Y Phù nữa.   

             Vào thời điểm này, hắn cũng không dám mạo hiểm.   

             Đợi tới khi hắn lẻn tới gần đại doanh của yêu tộc liền phát hiện trong nơi này đã có không ít yêu tộc đang chạy từ khu vực trung tâm thế giới dưới lòng đất tới đây.   

             Trong đó có không ít người gấu vóc người cao lớn, hơn nữa còn có không ít người sư tộc và hồ tộc có hơi thở kinh khủng xuất hiện.   

             Giang Khương ước lượng qua một chút, cơ bản ít nhất đám người sư tộc và hồ tộc này cũng phải có thực lực trên Thiên vị bậc hai.   

             Đột nhiên có nhiều cao thủ yêu tộc chạy tới như vậy, chỉ sợ là để ứng phó với mình.   

             Nghĩ tới đây, lông mày Giang Khương không nén nổi nhíu chặt lại vài phần. Lần này có nhiều người gấu tới như vậy, chỉ sợ yêu tộc vẫn không từ bỏ ý định cường công.   

             Nói vậy, trụ sở lần này gặp phiền toái lớn rồi!   

             Đợi tới khi Giang Khương trở lại trong trụ sở, lúc này nơi đây đã đề phòng rất nghiêm ngặt. Rõ ràng là Hoàng Văn Hiên phát hiện ra sự bất thường của yêu tộc rồi.   

             - Thường ủy Giang... Ngài trở về là tốt rồi. Vừa rồi ban tình báo xác nhận phía yêu tộc dường như có điểm khác thường... Không biết có phải đám đáng chết này lại chuẩn bị tiến công hay không!   

             Vẻ mặt Hoàng Văn Hiên căm tức nói.   

             Giang Khương nhún vai, nhìn về phía tháp canh đã đầy người, nói:   

             - Được rồi, chuẩn bị đón đợi tiến công đi... Vừa rồi tôi đã thấy phía bên kia lại có một nhóm người gấu tới, hơn nữa còn có không ít cao thủ yêu tộc chạy tới... Hẳn là chờ người của bọn chúng đến đủ sẽ tiến công tiếp đấy!   

             - Đúng thật là...   

             Hoàng Văn Hiên thở dài.   

             Sau đó ông vẫy người phụ trách ban công trình, nói:   

             - Mau lên... Gia cố tháp canh, tăng thêm một số vòng bảo hộ, tránh để người của chúng ta bị ném thương...   

             - Mặt khác thử gia cố lan can hợp kim một chút... Cho dù thế nào, có còn hơn không!   

             Nghe Hoàng Văn Hiên nói vậy, người của ban công trình liền vội vàng hành động.   

             - Tốt rồi, lão Hoàng... Tôi đi trước, có việc gì lại gọi tôi!   

             Giang Khương hừ lạnh nói:   

             - Cũng đừng sốt ruột quá. Đang đánh giá chờ người của bọn chúng đến đủ chắc cũng phải một ngày nữa!   

             Giống như lời Giang Khương nói, lần tiến công tiếp theo của yêu tộc phát động vào một ngày sau đó..   

             Đá tảng đầy ngập trời bay về hướng trụ sở, đập rầm rầm lên hai tầng boongke phía trước.   

             Mà tháp canh và lan can hợp kim cũng bị đập lung lay như sắp ngã ngay. May mắn duy nhất là nhờ được Ban công trình gia cốc, tăng mật độ lan can lên một chút nên cam đoan đại bộ phận nhân viên lúc này an toàn.   

             Trừ hai ba thành viên ngoại viện bị chấn thương một chút, thật ra cũng không có người nào bị thương tổn.   

             Chẳng qua Hoàng Văn Hiên nhìn thấy tháp canh và lan can hợp kim đã lung lay sắp đổ và hai tầng boongke cũng mơ hồ chấn động không ngừng, mặt tràn ngập vẻ sầu lo.   

             Cứ tiếp tục thế này thì tầng phòng ngự cũng không kiên trì được bao lâu.   

             Chẳng qua còn may mắn là sắc mặt ông vừa mới suy sụp vài phần thì đột nhiên một bóng người đã bay vút đi.   

             Giống như lần đầu tiên, trận địa của người gấu phía đại doanh yêu tộc lại vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết. Chẳng qua lần này tiếng kêu thảm thiết chỉ vang lên một chút liền tiếng hô quát chém giết.   

             - Đáng chết... Đám yêu tộc có mai phục!   

             Hoàng Văn Hiên trong nháy mắt còn vui mừng, định ra lệnh cho các cung phụng thiên vị cấp hai của ngoại viện ra tay cứu viện thì lại bị Y Phù giơ tay ngăn lại.   

             - Giang Khương vừa dặn rồi, bảo mọi người đừng đi qua... Hắn biết bên kia có mai phục!   

             Lúc này vẻ mặt Y Phù cũng bình tĩnh, nói:   

             - Yên tâm... Hắn chắc chắn thoát thân được!   

             Quả nhiên không bất ngờ, không bao lâu sau, chỉ thấy phía bên kia vang lên tiếng rống giận rung trời. Một đám yêu tộc rống giận đuổi giết về hướng này.   

             Phía trước có một bóng người đang chạy như bay...   

             - Nhân tộc đáng chết... Có khí phách thì đừng chạy... Ăn gia gia của ngươi một chùy đây...   

             Trong yêu tộc vang lên một tiếng hét phẫn nộ.   

             - Tất cả cung nỏ chuẩn bị yểm hộ!   

             Hoàng Văn Hiên lên tiếng, một mảng lớn mũi tên bay vụt ra, bắn cho đám yêu tộc chửi bới không thôi.   

             Chẳng qua cơ bản đám yêu tộc lao tới đều là yêu tộc cấp cao, cung tân còn cách mấy chục mét, tất nhiên không khiến bọn chúng trọng thương được.   

             Chẳng qua bọn chúng cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn Giang Khương bay qua tầng lan can mà thôi...   

             Vừa giết một thân đầy máu trở về, lần này rõ ràng Giang Khương cũng không thoải mái, trên người có thêm vài vết rách, cũng có rất nhiều vết thương nhỏ...   

             - Ôi... Tiếp tục như vậy không được rồi... Tôi phải nghĩ biện pháp khác, chuẩn bị linh dược, nếu không thì cũng không thể thả Cửu Vĩ ra được!   

             Vừa xoa máu trên người mình, Giang Khương vừa căm tức kêu lên.

Advertisement
';
Advertisement