Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Á...   

             Rốt cục có một cao thủ ngoại viện đứng trên tháp phòng ngự chẳng may sơ ý, bị đá tảng ném tới đập vào người.   

             Nhìn người vừa bị rơi xuống, toàn thân đầy máu được người khác nâng đi cứu chữa, sắc mặt Giang Khương liền âm trầm hẳn.   

             - Tiếp tục như thế cũng không tốt...   

             Sắc mặt Hoàng Văn Hiên đứng cạnh cũng tương đối khó coi. Loại đấu pháp này, chỉ cần hai nhóm người gấu của yêu tộc luân phiên thay đổi, như vậy chỉ sợ phía trụ sở bị ném tới gặp phiền toái lớn.   

             Mặt Giang Khương âm trầm, nhìn về phía kia, trầm giọng nói:   

             - Cung nỏ của chúng ta không bắn tới bên kia sao?   

             Hoàng Văn Hiên bất đắc dĩ, chậm rãi lắc đầu:   

             - Rất khó bắn tới... Mặc dù đổi thành mũi tên cao cấp được cường hóa, có thể tránh bị từ lực ảnh hưởng nhưng lực trường phía bên này vẫn hỗn loạn nghiêm trọng như cũ... Ở tầm bắn đó, cơ bản không có khả năng chính xác... Hơn nữa bắn tới đó thì lực sát thương đã cực kỳ có hạn rồi!   

             - Vậy thì không có biện pháp nào sao?   

             Giọng Giang Khương lạnh lùng hỏi.   

             - Tạm thời... Chỉ có thể trước...   

             Hoàng Văn Hiên còn chưa nói hết, chỉ thấy sau lưng mình nhẹ đi, quay đầu nhìn lại đã thấy trường đao biến mất rồi.   

             Sau đó ông kinh hãi thấy Giang Khương vọt về phía lan can hợp kim, sau đó nhoáng một cái liền chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.   

             - Á... Làm gì? Thường ủy Giang làm gì đấy...   

             Phó chủ nhiệm Lý lúc này đã chạy về phía trước, chỉ bất đắc dĩ bỏ lại một câu:   

             - Lão nhân gia hắn đi giết người rồi!   

             Đợi tới khi Hoàng Văn Hiên xanh cả mặt, lật đật bò lên được tháp canh thì phát hiện ra chẳng còn đá tảng ném tới nữa. Phó chủ nhiệm Lý và hầu tước Y Phù, còn cả hai vị Đại vu sư đều có vẻ hồi hộp nhìn về phía đại doanh yêu tộc đối diện.   

             Đồng thời còn có hai ba đồng chí lão thành tóc bạc đang cầm vũ khí trong tay, xông lên tháp canh, có vẻ chuẩn bị xông lên liều mạng vậy...   

             Phó chủ nhiệm Lý nắm chặt lan can, gân xanh nổi lên, hai mắt nhìn chằm chằm về phía đại doanh của yêu tộc trước mặt, lúc nào cũng có thể ra lệnh cho mấy vị cung phụng ngoại viện trên Thiên vị cấp hai đi lên trợ giúp.   

             Nhưng thật ra hầu tước Y Phù vốn lo lắng nhất, lúc này vẻ mặt lại bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên kia, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng kêu thảm thiết...   

             Tất cả thành viên ngoại viện phụ trách trên tháp canh giờ đều trợn tròn hai mắt...   

             Bọn họ nhìn thấy đám người gấu phía bên kia máu me be bét, trận hình đại loạn, vô số người gấu bắt đầu bỏ đá trong tay xuống, hoảng sợ chạy tán loạn.   

             Mà hai luồng sáng bạc giống như du long đang bay lượn bên trong đám người gấu bối rối kia...   

             Hai luồng sáng bạc kia lóe lên, từng tia máu tươi và tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục... Trần ngập trong ánh mắt của mọi người!   

             Rốt cục, trong lúc mọi người vẫn còn trợn mắt há mồm, một tiếng rộng giận phẫn nộ mà uy nghiêm truyền đến...   

             Theo tiếng gầm giận dữ này vang lên, tiếng kêu thảm thiết mới từ từ biến mất, sau đó truyền tới tiếng binh khí va chạm trong trẻo vang lên. Vị sư vương yêu tộc kia rốt cục đã chặn được kẻ ám sát...   

             Lúc này phó chủ nhiệm Lý đã đứng thẳng dậy. Ba ông lão tóc bạc giờ cũng đứng trước lan can, chuẩn bị khi chuyện không ổn sẽ anh dũng giết về hướng mặt trận yêu tộc...   

             Ít nhất phải cam đoan vị kia có thể an toàn trở về...   

             Tiếng va chạm liên tục vô cùng, nghe từ phía xa xa giống như chỉ có một tiếng vang vậy... Chẳng qua tiếng vang này kéo dài hơi dài...   

             Trong ánh mắt lo lắng và kinh ngạc của mọi người, hai luồng sáng bạc lóe lên bên kia rốt cục bùng lên, trong một tiếng hít rõ ràng liền hợp thành ...   

             - Keng!   

             Tiếng binh khí va chạm đột nhiên trở nên dứt khoát mà rung động...   

             Sau đó, khi mọi người vừa lo lắng mà tỉnh táo lại, một bóng người chợt nhoáng lên, di động vào trong tầm mắt của mọi người.   

             Theo sát sau đó, một thứ gì đó như bổng chùy bay tới, sau đó mọi người mới nghe được một tiếng gần giận dữ, phẫn nộ tới cực điểm và tràn đầy vẻ không cam lòng vang lên...   

             Thứ như bổng chùa kia nện mạnh lên boongke, lập tức đập cho tầng giáp dầy lõm xuống một khoảng, sau đó rơi xuống mặt đất.   

             Mà bóng người kia đồng thời búng người lên, lướt qua tầng lan can cao tới hơn ba mươi thước, rơi xuống trên tháp phòng ngự.   

             - Phù...   

             Giang Khương thở thật dài một hơi, hai tay run nhẹ cầm hai thanh trường đao đã vặn vẹo, tiện tay vất xuống mặt đất, hơi thất vọng lắc đầu nói:   

             - Vẫn chưa đủ!   

             - Vẫn chưa đủ/   

             Mọi người thấy cảnh tượng trong nháy mắt chém giết như đồ tể của vị này, vừa hưng phấn lại vừa không nén nổi rùng mình một cái.   

             - Linh dược không đủ...   

             Giang Khương lắc lắc hai tay, để huyết mạch nhanh chóng lưu thông, khiến đôi bàn tay run rẩy kia thoáng bình tĩnh lại, khẽ thở dài nói:   

             - Ăn nhiều linh dược như vậy mà vẫn không đánh lại được tên kia!   

             Nghe thấy lời này, mọi người đều tắt tiếng...   

             - Khụ khụ...   

             Lúc này rốt cục Hoàng Văn Hiên đã khôi phục tinh thần, vẻ mặt buồn bực, nói với Giang Khương đã giết tới toàn thân đầy máu tươi:   

             - Thường ủy Giang... Sau này chờ tùy ý ra trận lúc nguy hiểm như vậy. Nếu chẳng may ngài xảy ra vấn đề gì.... Chúng ta có chết vạn lần cũng không nổi!   

             - Đúng thế... Thường ủy Giang, ngai còn quan trọng hơn cả trụ sở này đấy... Hơn nữa còn có ngoại viện chúng tôi ở đây, tình huống trước mắt vẫn có thể chống được... Ngài tuyệt đối đừng để bản thân gặp nguy hiểm dễ dàng!   

             Lúc này vẻ mặt phó chủ nhiệm Lý có vẻ vẫn đang nghĩ lại mà sợ, vội vàng khuyên nhủ.   

             - Được rồi được rồi...   

             Giang Khương tùy ý đưa tay nhận khăn lông Y Phù đưa qua, lau tay rồi từ tốn nói:   

             - Tôi hiểu cảm nhận của mọi người. Nhưng tôi đã là thành viên Thường vụ của hội đồng viên, nếu thấy cảnh thành viên ngoại viện gặp nguy hiểm, trọng địa của viện bị uy hiếp, mà mình có năng lực lại không ra tay... Chẳng phải là uổng làm thường ủy, sau này cũng không dám gặp mặt mấy người viện trưởng....   

             - Cho nên mọi người cũng không cần nói nhiều nữa... Tôi đi tắm trước... Có việc gì thì thông báo ngay cho tôi!   

             Tiện tay trả khăn lông cho Y Phù, Giang Khương lại cất giọng:   

             - Lão Hoàng, báo cho phía Ban ngũ kim luyện chế hai thanh đao đáng tin một chút... Mấy loại đao thường này không hợp dùng lắm!   

             Nghe thấy Giang Khương nói vậy, vẻ mặt Hoàng Văn Hiên bất đắc dĩ, cười khổ, sau đó cung kính đáp:   

             - Vâng thưa thường ủy Giang!   

             Nhìn thấy Giang Khương đi trước, Y Phù đi sau rời đi cùng hai vị Đại vu sư, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý nhìn nhau một cái, cũng đồng thời nở nụ cười khổ...   

             - Trưởng ban Hoàng... Phải làm sao đây?   

             Phó chủ nhiệm Lý nhìn thoáng qua đại doanh yêu tộc cùng với tiếng gầm gừ mơ hồ truyền tới của vị sư vương kia, cười khổ nói:   

             - Linh dược trong viện đã cấp cho thường ủy Giang gần như hết sạch rồi.... Giờ đi đâu chuẩn bị thuốc đây?   

             Lúc này Hoàng Văn Hiên cũng có vẻ đau đầu:   

             - Đúng thế... Nhưng không chuẩn bị cũng không được ... Nếu có thêm chút linh dược, chắc là chúng ta cũng có hy vọng lớn đột phá được sự vây khốn của yêu tộc đấy!

Advertisement
';
Advertisement