Cuộc sống kế tiếp của Giang Khương, theo người khác nhìn thấy thì đúng là chả khác gì heo.
Mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Người bên ngoài cần làm là mang nguyên liệu hắn cần để nấu ăn đến, hoặc mang dược liệu đưa vào trong phòng hắn.
Trừ vị hầu tước Huyết tộc kia giúp vị thường ủy Giang này nhận các loại vật phẩm ra, đồng thời cũng nhắn nhủ các thứ thường ủy Giang yêu cầu, trên cơ bản không nhìn thấy vị thường ủy Giang này ra khỏi cửa.
Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý đứng ngoài phòng, thỉnh thoảng lại cảm thấy rất nhiều linh khí trong không gian ngưng tụ về phía này, từng đợt từng đợt, chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
- Thế này cũng tính là bế quan chứ?!
Hoàng Văn Hiên cười khổ nhìn phó chủ nhiệm Lý bên cạnh.
Phó chủ nhiệm Lý cười khan gật đầu đáp lại:
- Đúng... Loại dùng linh dược, hơn nữa đóng cửa chuyên tâm tu luyện này đúng là được gọi là Bế quan!
- Được rồi... Vị thường ủy Giang này của chúng ta rõ ràng là lâm trận lau súng... Lúc này còn có tâm tư bế quan tu luyện!
Hoàng Văn Hiên cười trêu ghẹo:
- Chẳng qua khí thế cũng quá dọa người rồi. Mỗi ngày dùng nhiều linh được như vậy làm cơm ăn... Ông nói sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ?
Phó chủ nhiệm Lý lắc đầu nói:
- Không rõ nữa... Thật sự chưa từng có tiền lệ! Bởi vì chưa có ai từng làm như thế cả?
Nói tới đây, phó chủ nhiệm Lý không nén nổi bổ sung một câu:
- Cho dù là mấy trăm năm trước cũng chưa có ai lấy linh dược làm cơm ăn...
-...
Hoàng Văn Hiên sờ sờ mũi, cảm thấy linh khí xung quanh phòng đối diện càng ngày càng nồng đậm, không nén nổi hơi hồi hộp:
- Thật sự không sao chứ? Linh khí nồng nặc như vậy, rốt cục Thường ủy Giang đã uống bao nhiêu thuốc rồi?
Phó chủ nhiệm Lý nhún vai đáp:
- Tự ông tính đi... Tổng cộng hôm nay chúng ta đã đưa vào hai loại linh dược thượng phẩm, mỗi loại ba phần, còn trung phẩm linh dược cũng bảy loại, mỗi loại ba phần rồi...
- Những ba phần...
Hoàng Văn Hiên nói thầm một tiếng, sau đó thở dài:
- Còn linh dược siêu phẩm và thượng phẩm mà hắn dự trữ trong phòng nữa... Tính ra một ngày ăn ba bữa... Ăn cũng bằng chúng ta dùng một năm...
- Chẳng lẽ thật sự không sợ ăn cho nổ bụng?
Hoàng Văn Hiên chần chừ nói.
- Chắc là không đâu... Vị thường ủy Giang này của chúng ta dù có chút hơi bất thường... Nhưng dường như cũng không phải loại người làm xằng bậy.
Phó chủ nhiệm Lý rất bội phục nhìn căn phòng đã bị linh khí hoàn toàn bao phủ kia, nói:
- Chủ nhiệm Lâm phòng tình báo số 3 của chúng ta nghe nói đã bị thường ủy Giang dọa vài ngày rồi.... Cuối cùng chẳng xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không có vấn đề gì đâu!
- Hơn nữa... Thường ủy Giang có thể chưa tới ba mươi mà bước vào cảnh giới Thiên vị cấp hai... Nếu không có chút thủ đoạn đặc biệt, làm sao đạt được tới bước này? Trưởng ban Hoàng cứ yên tâm đi!
- Được rồi... Ôi... Cũng không thể để vị tiểu gia này xảy ra vấn đề gì. Nếu xảy ra vấn đề, đánh mất trụ sở chỉ là việc nhỏ, viện trưởng thế nào cũng cho tôi toi mạng!
Nhìn vị trưởng ban Hoàng này lo lắng như thế, phó chủ nhiệm Lý vội vàng trấn an:
- Trưởng ban Hoàng, đừng lo... Không phải Thường ủy Giang còn có chỗ dựa là vị điện hạ Cửu Vĩ kia sao, không xảy ra chuyện gì đâu!
- Được rồi... Hy vọng là thế đi!
Hoàng Văn Hiên cũng chỉ có thể tự an ủi mình.
Lúc này, trong phòng nọ, Y Phù đang cẩn thận đứng điều chỉnh nhiệt lượng. Thú Thần Bát bên trên bếp cũng từ từ tỏa ra mùi thơm mê người!
Giang Khương khoanh chân cúi đầu nhắm mắt, chỉ có chỗ bụng dưới chậm rãi phập phồng, yên tĩnh tới cực điểm. Mà quanh thân hắn lại có thêm một dòng xoáy linh khí khổng lồ đang phát ra tiếng rít rất nhỏ, chậm rãi xoay tròn.
Không bao lâu sau, tiếng hít thở của Giang Khương từ từ to lên, cả dòng xoáy linh khí cũng bắt đầu từ từ tiêu tán.
Đợi đến khoảng nửa giờ sau, cả dòng xoáy linh khí tiêu tán gần hết, lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt.
- Đúng lúc thật...
Y Phù bên cạnh thấy Giang Khương mở mắt, lúc này liền đưa tay bưng Thú Thần Bát, đổ thuốc trong bát vào một cái chén lớn, đưa cho Giang Khương, nói:
- Chậm rãi uống đi, cẩn thận nóng!
- Vâng...
Giang Khương gật đầu, nhận bát thuốc, thổ phù phù mấy hơi liền chậm rãi uống cả bát thuốc.
Thấy thuốc đêm nay đã bị uống hết, sắc mặt Giang Khương dần dần bắt đầu đỏ lên. Một luồng hơi thở nồng đậm chậm rãi tràn ra từ trong cơ thể hắn.
Y Phù vội vàng tắt bếp, sau đó thu thập đồ vật sang một bên, để Giang Khương có càng nhiều diện tích hơn.
Quả nhiên, chỉ thấy Giang Khương hít sâu mấy hơn liền chậm rãi đứng lên, giãn gân giãn cốt một chút, sau đó nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc vang lên.
Dần dần, sau khi hắn hoạt động một chút, trên người hắn liền bắt đầu bùng lên một luồng hơi thở khiếp người.
Luồng hơi thở này càng ngày càng đậm, Giang Khương liền chậm rãi cúi người, tay chân chạm đất, giống như một con mãnh hổ đang dò xét núi rừng, bắt đầu chậm rãi di chuyển trong phòng.
Hắn di động rất ung dung, hơi thở bốc lên quanh thân càng ngày càng đậm, động tác của Giang Khương cũng càng ngày càng nhanh.
Thỉnh thoảng gầm nhẹ như mãnh hổ, khi thì như gấu lớn cuộn đất lăn lộn, lúc lại như hươu sao nhàn nhã, khi thì như chim chuyền linh động...
Nhìn động tác của Giang Khương, mặc dù đã thấy mấy lần nhưng cuối cùng Y Phù vẫn cảm thấy lần nào đều khiếp sợ.
Bởi mỗi lần Giang Khương thực hiện Ngũ Cầm Hí, khí thế và khí tức đều dày đặc hơn một lần, uy mãnh...
Đồng thời khi Giang Khương thực hiện Ngũ Cầm Hí, linh khí bốn phía không gian liền hoàn toàn cuộn trào theo động tác và tiếng gầm nhẹ của hắn!
Loại chấn động linh khí này, cho dù cô là hầu tước Huyết tộc cũng cảm nhận được áp lực tương đối lớn...
Cảm nhận được linh khí nồng nặc tới trình độ nhất định, ngay cả hô hấp của mình dường như cũng bắt đầu bị áp chế, lúc này Y Phù mới đẩy cửa phòng ra ngoài.
Chỉ thấy lúc này, hai vị Đại vu sư và Hoàng Văn Hiên đứng ở phía xa xa, rất rõ ràng đã cảm nhận được loại linh khí áp bách này...
Mấy người thấy Y Phù đi ra đều lộ vẻ bội phục. Vị hầu tước này đúng là có sức chịu đựng. Đám người mình đứng cách đó mười mấy hai mươi mét cũng cảm thấy không chịu được, vậy mà vị này ở bên cạnh lại có thể chịu tới hiện tại mới đi ra.
Mà lúc này, Giang Khương không ngừng hoạt động, hình xăm trên Cửu Vĩ trên cánh tay trái lại không ngừng lóe lên...
Rốt cục lại qua nửa giờ nữa, Giang Khương chậm rãi ngừng động tác, khoanh chân ngồi xuống.
Nhưng hình xăm Cửu Vĩ không ngừng hiện lên, không chậm lại theo động tác của Giang Khương mà lóe lên càng nhanh hơn. Đồng thời, một luồng hơi thở mạnh mẽ khổng lồ tràn ra từ trên người hắn, sau đó hình thành một hư ảnh rất cao lớn...
Mà lúc này, đám người Hoàng Văn Hiên ở ngoài phòng thấy trên nóc phòng đột nhiên hiện lên hư ảnh cao lớn kia, đồng thời lộ vẻ kinh hãi!