Sau khi tan họp, đứng bên ngoài lan can hợp kim, nhìn trận hình của yêu tộc phía đối diện, lúc này trong lòng Giang Khương thầm than. Lại nói, phía Thiên Y viện chiếm cứ ưu thế quả thật không nhỏ.
Trong thế giới dưới lòng đất này cũng không có yêu tộc có thể phi hành. Ít nhất trước mắt nhìn lại đều là yêu tộc thú loại, không có bất cứ yêu tộc nào là loài chim.
Hơn nữa đám yêu tộc này bị vây dưới đất nhiều năm, dường như cũng không có thói quen sử dụng vũ khí như cung tên.
Nếu đám yêu tộc này am hiểu sử dụng cung tên thì nhất định sẽ mang tới phiền toái tương đối lớn cho Thiên Y viện.
Đương nhiên cũng chỉ là tương đối lớn mà thôi. Cho dù là yêu tộc có bắt đầu sử dụng cung tên, dưới tầng phòng ngự của Ban công trình Thiên Y viện, chắc cũng không thể tạo được phiền toái quá lớn.
Sau khi bàn bạc mấy vấn đề nữa với Ban công trình, Giang Khương liền trở về phòng mình.
Phòng do Ban công trình xây dựng dù chỉ là tạm thời nhưng điều kiện cũng tương đối tốt, có giường có nhà vệ sinh, khiến Giang Khương khá hài lòng.
Nhưng hắn cũng không có ý định ở lại lâu dài, chỉ thoáng tắm rửa một chút liền ngồi lên giường khoanh chân, bắt đầu vận hành Ngũ Cầm Hí vận khí pháp, đồng thời nghĩ biện pháp giao tiếp với Cửu Vĩ.
Nhưng Ngũ Cầm Hí vận khí pháp vận hành hồi lâu, Giang Khương vẫn không cảm nhận được chút hơi thở nào của Cửu Vĩ.
Điều này khiến hắn rất buồn bực. Chẳng qua điều an ủi duy nhất là lúc Ngũ Cầm Hí vận hành, hình xăm trên vai trái vẫn lóe lên nhẹ nhàng như trước, khiến Giang Khương thoáng có chút hy vọng.
Xem ra Cửu Vĩ cũng không hoàn toàn bị Bích Lũy phong ấn, hơn nữa vẫn có phản ứng với hấp thu năng lượng.
Chỉ cần có phản ứng là tốt rồi. Xem ra ý nghĩ của mình không sai. Chỉ cần cung cấp đủ năng lượng cho Cửu Vĩ thì có thể khiến nó thoát khỏi phong ấn mới lần nữa.
Đã xác định được, Giang Khương cũng không dừng lại lâu, sau đó bắt đầu nói chuyện với Y Phù và hai vị Đại vu sư.
- Anh khẳng định không muốn tôi đi theo à?
Y Phù hơi nhíu mày với lời nói của Giang Khương. Mặc dù không muốn lắm nhưng cô cũng hiểu, trong thế giới lòng đất này, khả năng thích ứng của Giang Khương mạnh hơn so với chủng tộc ám dạ như cô nhiều.
Nếu cô đi theo, tuy rằng chưa chắc đã kéo chân Giang Khương nhưng khẳng định cũng khiến hắn phải kiêng dè hơi vài phần.
- Đúng... Lần này tôi cũng không biết sẽ đi trong bao lâu. Cho nên cô ở nơi này vẫn an toàn hơn!
Giang Khương trầm giọng đáp:
- Hơn nữa có cô ở đây, tôi cũng yên tâm hơn một chút!
- Nếu chẳng may trụ sở có vấn đề, cô truyền sóng âm ra, có lẽ là người duy nhất thông báo được cho tôi...
Nghe Giang Khương nói vậy, hơn nữa trong lời nói có ý muốn nhờ mình ở lại trụ sở trợ giúp, Y Phù hài lòng cười cười, gật đầu.
Mặc dù cô không thể nào mạnh hơn Giang Khương nhưng trong thế giới dưới lòng đất này, thân là tồn tại cấp cao của chủng tộc hắc ám, sự tồn tại của cô quả thật là sự trợ giúp lớn đối với cả trụ sở.
Còn về hai vị Đại vu sư, nghe lời nói của Giang Khương, bọn họ cũng chỉ thoáng chần chừ một chút rồi đồng ý.
Hai người bọn họ đều rất tự biết mình. Trong thế giới lòng đất này, hai người bọn họ cũng chỉ có thực lực miễn cưỡng hơn được yêu tộc bình thường, cho dù dùng cả Tổ linh phụ thể cũng chỉ miễn cưỡng tự bảo vệ được mình ở thế giới này.
Nếu bọn họ đi theo thì cũng chỉ gây cản trở cho sứ giả đại nhân mà thôi, chiến đấu mấy giờ trước đã thể hiện hoàn mỹ rồi.
Sau khi tạm biệt ba người, lại chào hỏi Hoàng Văn Hiên một tiếng, Giang Khương rời đi trong ánh mắt lo lắng và bất đắc dĩ của đối phương.
Vốn Hoàng Văn Hiên định cho người mở một con đường nhỏ, nhưng nhìn Giang Khương nhẹ nhàng bay qua lan can hợp kim cao ba mươi mét, sau đó lơ lửng biến mất, lúc này gã cũng chỉ thở dài, trong lòng lại thầm thở phào một tiếng.
- Có vị thường ủy Giang này ở đây đúng là phúc cho Thiên Y viện chúng ta...
Phó trưởng ban Lý của ngoại viện nhìn bóng người lặng yên biến mất trong bóng tối kia, trong mắt đầy vẻ cảm thán.
Ông cũng không hiểu rõ vị thường ủy Giang này lắm, thậm chí có mấy lần lúc thường ủy Giang đại phát thần uy, ông cũng không có mặt ở đây, chỉ mơ hồ nghe được một chút lời đồn nhưng cũng không tin tưởng lắm.
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy thực lực của vị thường ủy Giang này xong, ông cũng chỉ có thể cảm thán mà thôi...
- Lần này ngoại viện phái tới hai vị cung phụng... Anh cảm thấy so với vị thường ủy Giang này thế nào?
Hoàng Văn Hiên nhìn phó trưởng ban Lý một bên, từ tốn nói:
- Thường ủy Giang đã từng nói với tôi, thú vương Sư Khung kia có thực lực phi phàm... Với thực lực của hắn cũng không thể chống lại được, dặn tôi ngàn vạn lần không thể sơ suất...
Mặt phó trưởng ban Lý lộ vẻ nghiêm trọng, thoáng trầm ngâm rồi tiện lời đáp:
- Xin trưởng ban Hoàng yên tâm.. Dù thực lực hai vị cung phụng không đến mức thần kỳ như thường ủy Giang nhưng công lực chắc... Nếu đối chọi trực tiếp với Thường ủy Giang thì chắc cũng không thua!
- Đối chọi trực tiếp...
Hoàng Văn Hiên chậm rãi gật đầu, cũng coi như yên tâm. Nói như thế, có hai vị này ở đây, cho dù có gặp phải vị thú vương Sư Khung kia thì cũng vẫn có khả năng ngăn cản được.
Hơn nữa ngoại viện còn có nhiều vị cao thủ Thiên vị bậc hai, cho dù thật sự bị cao thủ yêu tộc đột nhập trụ sở, chỉ cần còn ba tầng phòng ngự thì vẫn không thể thua được.
- Hầu tước... Phương diện phòng ngự trụ sở sau này xin phiền các hạ để ý nhiều cho!
Đối với vị Hầu tước Huyết Tộc bên cạnh, Hoàng Văn Hiên vẫn rất khách khí. Cho dù đối phương có quan hệ gì với Giang Khương nhưng tầm quan trọng của một vị Huyết Tộc cấp cao trong hoàn cảnh u tối dưới lòng đất thế này không cần nói cũng biết.
Thị giác và thính giác nhạy cảm trong bóng tối của đối phương và chút cảm giác đặc biệt của Huyết Tộc đều tương đối hữu dụng. Nếu một khi trụ sở có biến cố, có lẽ cô là người duy nhất có thể khiến thường ủy Giang đã rời đi cảm nhận được.
Hơn nữa thường ủy Giang đã dặn dò, Hoàng Văn Hiên càng phải khách khí hơn vài phần.
- Xin trưởng ban Hoàng yên tâm... Tất nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức!
Đối mặt với một nhân vật cấp cao của Thiên Y viện, Y Phù cũng không qua loa, trầm giọng đồng ý.
Giang Khương triển khai toàn bộ các kỹ năng, lúc này nhẹ nhàng đột phá trận hình không quá nghiêm ngặt của yêu tộc.
Hắn có thể xác định Sư Khung và Lý Nguyên Bân đang ở trong đại doanh của yêu tộc, không dám coi thường chút nào. Hắn cũng không muốn đối phương biết mình đã rời trụ sở.
Đồng thời, trong thời gian ngắn, hắn cũng không rời khỏi phụ cận trụ sở quá xa, chỉ di chuyển trong vòng mười dặm xung quanh, tìm kiếm một số linh dược có thể tồn tại.
ít nhất hắn muốn xác định Sư Khung rời đi mới chính thức xâm nhập sâu vào thế giới lòng đất, tránh một khi trụ sở gặp nạn cũng không thể nhanh chóng trở về...
Mà Y Phù thân là Huyết tộc cấp cao, có loại truyền tin sóng âm đặc thù, nhiều nhất cũng chỉ truyền được trong bán kính mười mấy km. Hiện đây cũng là phương thức liên lạc duy nhất với hắn và trụ sở hiện nay.
Dựa vào thiên phú ẩn thân và trệ không, Giang Khương dễ dàng lướt qua đại doanh dày đặc yêu tộc, đi sâu vào trong thế giới lòng đất.
Mặc dù mười cây số nhưng chỗ này này cũng còn cách thung lũng trung tâm khá xa.
Đương nhiên càng những thung lũng hẻo lánh, không chừng càng có nhiều linh dược ẩn ở đó... Yêu tộc ở thế giới lòng đất này hiển nhiên cũng không ngồi không, dường như thấy được một chút linh dược tất nhiên đều không bỏ qua. Nếu không thì sao đám người này đều sàn sàn có được thực lực thiên vị chứ?
Phải biết rằng ở thế giới bên ngoài, cả ngàn dặm mới tìm được một vị cao thủ có cơ hội tu luyện tới Thiên vị, mà cũng phải dựa vào số lượng linh dược ít ỏi chồng chất lên.
Mặc dù thiên phú tu luyện của yêu tộc mạnh hơn nhân tộc một chút nhưng nếu không đủ linh dược, lấy đâu ra tới một đống cao thủ gần thiên vị như vậy được.
Khi Giang Khương nhẹ nhàng hạ xuống sâu trong thế giới lòng đất, trong đại doanh của yêu tộc, Sư Khung đang âm trầm ngồi trước một đống lửa, nhìn Lý Nguyên Bân bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Đám người trấn thủ đáng chết kia không ngờ có hành động nhanh như thế, lại lớn mật như vậy...
- Nếu năm đó thân ngươi là nhân tộc, như vậy phải rõ ràng với thủ đoạn đó... Ngươi cảm thấy chúng ta nên đột phá thế nào?
Lý Nguyên Bân ngồi một bên, sắc mặt cũng hơi khó coi. Lão cũng thật không ngờ Từ Khải Liễu lại lớn mật như vậy, không chút chần chừ, hạ lệnh chính thức tiến vào thế giới lòng đất.
Hiện tại Thiên Y viện đã chiếm lợi thế, thừa dịp yêu tộc chưa chuẩn bị, thành lập một trụ sở kiên cố như thế, khiến lão cũng hơi đau đầu.
- Đại vương... Chúng ta có thần khí Bích Lũy, có thể khắc chế hoàn toàn hỏa khí của đối phương... Nhưng chẳng lẽ Bích Lũy không thể áp chế với cung tên sao?
Trầm ngâm một hồi, Lý Nguyên Bân mới cẩn thận hỏi Sư Khung.
- Sử dụng Bích Lũy áp chế sao?
Lông mày Sư Khung nhíu chặt, vẻ hung ác bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Bân, lạnh lùng nói:
- Có thể áp chế được... Nhưng phải tốn rất nhiều yêu lực. Mà Bích Lũy chỉ mình ta mới dùng được, mà còn cần cả yêu tộc cao quý khác. Muốn đạt tới tình trạng áp chế toàn diện thì chúng ta không giữ nổi ba mươi nhịp thở...
- Hơn nữa, một khi sử dụng loại áp chế toàn diện này, yêu lực chúng ta sẽ tiêu hao ít nhất phân nửa.... Không tới thời khắc cuối cùng nhất, chúng ta quyết không thể sử dụng đơn giản được!
Bị ánh mắt hung ác của Sư Khung nhìn chằm chằm, Lý Nguyên Bân cũng chỉ cảm thấy da dầu tê dại.
Hiện tại lão đã nhận ra, sử dụng Bích Lũy kia hẳn tiêu hao rất lớn, hơn nữa chỉ sợ một khi sử dụng loại áp chế toàn diện này, yêu lực của Sư Khung sẽ không đơn giản chỉ tiêu hao phân nửa, nếu không thì Sư Khung sẽ không có dáng vẻ này.
Dường như phát tiết một hồi, Sư Khung thoáng giảm giận vài lần, đột nhiên cảm thán nói:
- Nếu ta có thể có thần lực chân chính thì hoàn toàn không cần phải lo lắng rồi...
Nói tới đây, Sư Khung lại hơi tức giận, rống lớn:
- Nếu linh tinh điện hạ đồng ý hỗ trợ tôi thì đám nhân tộc này không đủ nhét kẽ răng!
- Thật sự là tức chết ta rồi...
Nhìn dáng vẻ nổi giận của Sư Khung, Lý Nguyên Bân cảm thấy đáy lòng lạnh ngắt, không dám chần chờ, vội vàng nói:
- Đại vương đừng nóng, chúng ta nghĩ biện pháp khác là được!
- Mau nghĩ đi... Ngươi thân là nhân tộc, quen thuộc với những thứ này nhất. Nếu không thì ta cũng không cần phải hỏi kế của ngươi!
Sư Khung hừ lạnh, tức giận nói.