- Chẳng lẽ Sư Khung ngủ còn cần đến hai người đàn bà bên cạnh sao?
Giang Khương cẩn thận cảm nhận lại lần nữa hơi thở bên trong cung điện của Sư Khung, đột nhiên chân mày cau lại.
Sư Khung không có ở bên trong.
Ba tiếng thở bên trong nhỏ và ngắn, không phải là khí tức của Sư Khung.
Căn cứ vào cuộc gặp ngắn ngủi với Sư Khung lần trước, bất kể thuộc trạng thái nào, khí tức của Sư Khung vẫn mạnh hơn ba khí tức kia nhiều lắm.
Thậm chí Giang Khương còn cảm giác được, thực lực chủ nhân ba luồng khí tức này không mạnh.
- Chẳng lẽ đây không phải tẩm cung của Sư Khung?
Hơi cau mày, Giang Khương điều động thần thức, kéo dài vào bên trong tẩm cung.
Chỉ cần không có Sư Khung hoặc Hồ Mục, xác định thực lực của ba người kia cũng không mạnh, hắn cũng không lo lắng sẽ có người phát giác ra hắn.
Thần thức lan ra, Giang Khương rất nhanh đã xác nhận được hai việc.
Ba người bên trong đều là thú nhân đầu sư. Sư Khung không có ở bên trong, Thần Thú Bát cũng vậy.
Thở dài, Giang Khương cảm thấy lần này đúng là đau cả đầu.
Thú vương cung lớn như vậy, lại không thể dùng thần thức phạm vi rộng. Vậy biết tìm đến lúc nào đây?
Đứng trong một góc u ám của cung điện, Giang Khương hít một hơi thật sâu, nhìn chung quanh, ánh mắt lóe lên chút bất đắc dĩ.
Hắn vốn không muốn chặn người lại để hỏi, để tránh Sư Khung phát hiện. Nhưng bây giờ lại không thể không động thủ. Nếu không, còn không biết đến khi nào mới có thể lấy lại được Thần Thú Bát.
Nhưng bắt người lại là một kỹ thuật. Thứ nhất, bắt người nhưng không được để người ta phát hiện. Thứ hai, bắt người là phải bắt chính xác.
Nếu không bắt được người, hắn không biết Thần Thú Bát đang ở đâu, vậy cũng xem như là chưa bắt.
Nhưng Giang Khương cũng thật may mắn. Thoáng vòng vo một hồi, tránh được hai tổ canh phòng, liền thấy được một thú nhân đầu sư.
Thú nhân đầu sư này dường như cấp bậc khá cao. Ít nhất sau khi đi qua mấy đội canh phòng, ai nhìn thấy y cũng phải cung kính hành lễ, gọi là Vương tử.
- Vương tử đó không phải con trai Sư Khung sao?
Nhìn thú nhân đầu sư trẻ tuổi này, Giang Khương mỉm cười. Chính là ngươi.
Con trai Sư Khung thì tất sẽ không yếu, nhưng dưới thiên phú Tốc độ của Giang Khương, còn chưa kịp phản ứng đã bị Giang Khương đá cho một cái nằm chỏng gọng trên mặt đất.
Tìm một nơi yên tĩnh, Giang Khương cẩn thận đánh thức tên Vương tử này.
Thừa dịp y còn đang mơ màng chưa tỉnh hắn, Giang Khương nhìn vào cặp mắt mê man của y, trong đầu thoáng hiện lên một tin tức.
- Thiên phú Mê hoặc xuất hiện.
Thiên phú Mê hoặc chính là thiên phú thứ nhất của Giang Khương. Thực lực của hắn ngày càng cao, lực tinh thần càng lúc càng mạnh, khiến cho hắn muốn gì được nấy.
Vị vương tử đầu sư này dưới cường độ mê hoặc cao độ của Giang Khương, căn bản không phản kháng được, ánh mắt càng mê man hơn.
- Thần Thú Bát để ở đâu?
- Ta không biết.
Vương tử đầu sư mơ màng nhìn chằm chằm ánh mắt Giang Khương, chần chừ một chút rồi trả lời.
Giang Khương hơi cau mày. Tại sao vương tử đầu sư lại không biết?
Thoáng trầm ngâm một chút, sau đó hỏi:
- Ngươi có biết Thần Thú Bát là gì không?
- Không biết.
Lần này vương tử đầu sư không do dự, trả lời ngay.
Haiz! Giang Khương khẽ thở dài:
- Nếu như phụ vương ngươi lấy được thần khí liên quan đến phụ thần, ông ta sẽ để ở đâu?
- Liên quan đến thần khí của phụ thần.
Vương tử đầu sư cau mày, trầm tư một lát rồi trả lời:
- Bích Lũy thì luôn mang theo bên cạnh của phụ vương. Nếu như có được thần khí mới, người sẽ cung phụng ở Thần miếu.
- Thần miếu?
Giang Khương sửng sốt, trong đầu liền xuất hiện một tòa kiến trúc không lớn nhưng tương đối cao.
- Tòa lầu cao nhất bên trái vương cung?
- Đúng vậy, đó chính là thần miếu.
Sau khi khống chế Vương tử đầu sư ngủ mê, Giang Khương lặng lẽ thối lui.
Sau đó cẩn thận đến Thần miếu.
Thần miếu không lớn nhưng thuộc loại cao nhất trong toàn bộ vương cung. Cho nên, Giang Khương rất dễ dàng tìm được nơi đó.
Nhanh chóng chạy qua, chỉ tốn ba bốn phút, Giang Khương đã tránh được hai tổ tuần tra canh phòng, sau đó đến gần vị trí Thần miếu.
Trong lúc hắn đang đến gần, đột nhiên điềm báo phát sinh, nhanh chóng tránh vào góc tường.
Khi Giang Khương tránh vào góc tường, cánh cửa Thần miếu từ từ mở ra. Một thú nhân đầu sư mặt mũi già nua từ bên trong bước ra, sau đó khom người xuống.
Sư Khung và Hồ Mục cũng chậm rãi từ bên trong bước ra, dưới sự cung tiễn của thú nhân đầu sư kia, bước xuống nấc thang Thần miếu rồi biến mất trong bóng đêm.
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Sư Khung và Hồ Mục, Giang Khương mới chậm rãi xuất hiện.
Nhìn cánh cửa Thần miếu từ từ đóng lại, trong lòng Giang Khương liền trấn định. Xem ra nhất định là ở chỗ này.
Nhưng Giang Khương cũng không dám tùy tiện vận dụng thần thức để tìm kiếm. Hắn hoàn toàn không dám khinh thường thú nhân đầu sư già nua trong Thần miếu kia.
Cho dù là tạp huyết, nhưng có thể đảm nhiệm chức trông coi thần miếu, chỉ sợ không phải là nhân vật đơn giản.
Không dám khinh thường, sau khi xác nhận xung quanh không có người khác, tầm mắt Giang Khương bắt đầu xuất hiện hai mảnh đen trắng.
Cái gọi là sư tử vồ thỏ, nhất định phải dùng hết toàn lực. Giang Khương không muốn thất bại ngay khi nhìn thấy thành công.
Sau khi tiến vào trạng thái Không Minh, Giang Khương giống như một luồng khói xanh, nhẹ nhàng bước lên nấc thang thần miếu.
Lúc này, bóng người của hắn biến ảo thành một hư ảnh vặn vẹo, hành động lặng yên không một tiếng động, sau đó dừng lại đằng sau một cây cột trong thần miếu.
Lỗ tai khẽ run lên, Giang Khương nghe được tiếng hô hấp rất nhỏ bên trong thần miếu.
Bên trong thần miếu cũng chỉ có thú nhân đầu sư già nua kia, cũng không còn ai.
Sau khi xác nhận chỉ có một người, trong lòng Giang Khương trấn định hơn. Nếu có hai người trở lên, muốn bình yên tiến vào thần miếu, lặng lẽ mang Thần Thú Bát đi, tỷ lệ thành công giảm xuống một nửa.
Bây giờ chỉ có một thú nhân đầu sư già nua, nhất định phải cẩn thận một chút. Cho dù thú nhân này tương đối lợi hại, nhưng chỉ cần không lợi hại như Sư Khung, khả năng có thể trốn thoát là cực cao.