Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Đối với lần giáng lâm đột ngột này của Cửu Vĩ , thật ra cao tầng của yêu tộc đều hiểu rất rõ, khả năng cả Yêu thần tộc trở về không lớn.   

             Năm đó sở dĩ Yêu thần tộc phá không mà đi, đó là vì môi trường địa cầu đang có không đủ để Yêu thần tộc có phát triển lớn hơn, thậm chí nếu còn ở lại nữa, cả Yêu thần nhất tộc sẽ càng ngày càng suy bại.   

             Bây giờ môi trường so với ngàn năm trước còn kém hơn ngàn vạn lần, chắc chắn Thần yêu tộc sẽ không trở lại.   

             Cho nên, khi chút hy vọng cuối cùng trong lòng nhóm yêu tộc bị đánh vỡ, đối mặt với hoàn cảnh ngay cả Thần khí trấn cộc cũng có thể bị mang đi, họ liền trực tiếp đưa ra yêu cầu này.   

             Nghe Hồ Mục này nói vậy, sắc mặt Giang Khương đột nhiên biến đổi.   

             Lão yêu quái này đúng là không coi mình ra gì, dám trực tiếp nói những lời này ngay trước mặt mình, trắng trợn muốn Cửu Vĩ giúp y xâm phạm thế giới mặt đất.   

             Đôi mắt đỏ máu của Cửu Vĩ khẽ lóe lên, mấy cái đuôi xù to lớn sau lưng Cửu Vĩ đong đưa mấy cái.   

             - Chuyện này không thể được!   

             Cửu Vĩ cúi đầu nhìn mấy yêu tộc cao cấp trước mắt, trầm giọng nói:   

             - Năm đó lúc tộc ta phá không rời đi, Braun cùng nhân tộc đã lập lời thề, nhân tộc không chủ động xâm phạm thế giới dưới đất, đảm bảo nơi này sẽ là vùng đất sinh tồn vĩnh viễn của các ngươi! Còn Yêu thần nhất tộc ta cũng sẽ không xâm phạm nhân tộc!   

             - Ta thân là Tổ thần yêu tộc, dĩ nhiên không thể nhúng tay vào chuyện này...   

             Cửu Vĩ nói ra những lời này, sắc mặt mấy yêu tộc này một lần nữa trở nên âm trầm.   

             Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, nếu Cửu Vĩ thật sự đồng ý với những yêu tộc này thì hắn cũng không biết phải làm như thế nào.   

             Hồ Mục và Sư Khung nhìn nhau một cái, thấy tia tuyệt vọng và âm trầm trong mắt đối phương. Sư Khung nhe răng, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.   

             Hồ Mục nhìn tia lạnh lùng trong mắt Sư Khung, trong lòng hơi căng thẳng, há miệng muốn nói, nhưng lại không nói gì.   

             - Nếu miện hạ không muốn trợ giúp tộc ta, như vậy thân là vua của Tạp huyết nhất tộc, ta vẫn phải cho miện hạ thấy thái độ của tộc ta...   

             Sư Khung hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Cửu Vĩ nói:   

             - Thần khí thành lũy, chính là bình phong che chở cuối cùng của tộc ta... Bây giờ nhân tộc đã có dấu hiệu xâm phạm, để đảm bảo sự sống còn của tộc ta, mong miện hạ gia hạn thêm chút thời gian. Đợi sau khi tộc ta vượt qua nguy cơ lần này... sẽ giao Thành lũy cho miện hạ!   

             - Nhân tộc ta xâm phạm? Haha... Sư Khung, ngươi đúng là đổi trắng thay đen!   

             Sư Khung bên này vừa dứt lời, Giang Khương liền nở nụ cười lạnh, lên tiếng nói:   

             - Yêu tộc ngươi hai mươi năm trước đã bắt đầu bày bố chuẩn bị xâm phạm thế giới mặt đất. Giờ còn bảo Lý Nguyên Bân kia dụ dỗ chúng ta tiến vào thế giới dưới đất; còn nói nhân tộc ta muốn chủ động xâm phạm!   

             - Ngươi...   

             Sư Khung bị Giang Khương trực tiếp phản bác, trong mắt lóe ra hàn quang, sau khi gầm nhẹ uy hiếp một tiếng, cảm nhận một cổ thần uy tấn công sang thì mới thu liễm tiếng gầm nhẹ trong miệng.   

             Cảm nhận thần uy của vị miện hạ kia đang bao phủ về phía mình, rõ ràng là bất mãn với hành động của mình. Sau khi Sư Khung hít sâu hai hơi, ổn định lại tâm trạng của mình, hàn khí trong đôi mắt sư tử mới được cẩn thận thu liễm lại, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Vĩ.   

             - Miện hạ... Cho dù như thế nào, Thành lũy vô cùng quan trọng với thế giới dưới đất ta... Mong miện hạ cho thêm một ít thời gian...   

             - Ta sẽ mau chóng dẫn dắt Tạp huyết nhất tộc đột phá khốn cảnh... Sau đó giao Thành lũy cho miện hạ!   

             Nhìn vẻ mặt kiên định tự tin của Sư Khung, trong lòng Giang Khương hơi căng thẳng. Mặc dù hắn không hiểu vì sao Sư Khung lại tự tin như vậy, nhưng rõ ràng Sư Khung đã chuẩn bị đầy đủ.   

             Sư Khung hiểu rất rõ tình hình thế giới mặt đất mà vẫn có thể nói như vậy, đúng là không tầm thường.   

             Trong lòng Giang Khương vô cùng căng thẳng, bắt đầu quay đầu nhìn về phía Cửu Vĩ sau lưng.   

             Trong chuyện này, thái độ của Cửu Vĩ quan trọng nhất, với tình hình hiện tại, Thành lũy rất quan trọng với Yêu tộc, nếu Cửu Vĩ thật sự để Thành lũy tiếp tục ở lại trong tay Yêu tộc, vậy thì e là Nhân tộc thật sự sẽ gặp phải phiền phức lớn.   

             Dường như Cửu Vĩ cảm nhận được ánh mắt của Giang Khương nên quả quyết lắc đầu một cái, trầm giọng uy nghiêm nói:   

             - Không được, lần này ta giáng lâm đã hao tổn không ít thời gian... Ta phải nhanh chóng đem Thành lũy trở về.   

             Thấy Cửu Vĩ từ chối, sắc mặt của đám người đầu thú lập tức trở nên xanh xám, đặc biệt là mấy nười đầu thú một mực không nói gì kia sắc mặt cực kỳ âm trầm.   

             Sư Khung và Hồ Mục mặc dù sắc mặt khó coi nhưng không nghiêm trọng đến như vậy.   

             Sắc mặt hai người xanh xám nhìn nhau một cái, Hồ Mục gật đầu tiến lên cung kính bi thiết thỉnh cầu lần nữa:   

             - Miện hạ... Xin hãy thương hại cho Tạp huyết nhất tộc ta, cho tộc ta thêm chút thời gian nữa. Cùng lắm là ba bốn năm, tộc ta nhất định sẽ giao Thành lũy cho miện hạ!   

             Nghe Hồ Mục bi thiết thỉnh cầu, chín cái đuôi của Cửu Vĩ lại khẽ động đậy hai cái, nghiêng đầu nhìn Giang Khương một chút, sau đó thở dài, chậm rãi nói:   

             - Các ngươi yên tâm... Lần này sau khi giải quyết chuyện bên kia xong, trong vòng một giáp ta sẽ cân nhắc giáng lâm lần nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ đảm bảo các ngươi không phải lo lắng đến hậu hoạn!   

             Mấy người đầu thú nghe thấy câu trả lời của Cửu Vĩ xong, sắc mặt lập tức dễ coi hơn, nhưng vẫn đưa mắt nhìn Sư Khung và Hồ Mục.   

             Lúc này rõ ràng sắc mặt Sư Khung và Hồ Mục cũng không có chuyển biến gì tốt hơn, thậm chí còn lộ chút bất đắc dĩ.   

             - Miện hạ... Bây giờ tộc ta và nhân tộc tình thế như nước với lửa, mâu thuẫn có thể bộc phát bất cứ lúc nào, thật sự không thể nào trì hoãn thêm một giáp... Xin miện hạ thương hại tộc ta, cho thêm thời gian vài năm là được...   

             Lúc này hai người lại một lần nữa đồng thanh cung kính thỉnh cầu.   

             - Ồ?!   

             Nhìn bộ dạng của hai người, hồng quang trong hai mắt Cửu Vĩ chợt lóe lên, trầm giọng uy nghiêm, nói:   

             - Chuyện này liên quan đến Yêu thần nhất tộc ta. Ý ta đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời!   

             - Sư Khung, mau đưa Thành lũy ra đây... chớ làm trễ nãi thời gian!   

             Nghe giọng Cửu Vĩ quả quyết như vậy, Sư Khung và Hồ Mục hít sâu một hơi, nhìn nhau một cái tia cự tuyệt lóe lên trong mắt rồi biến mất.   

             - Miện hạ... Tạp huyết nhất tộc ta cũng là bất đắc dĩ, nếu không đồng ý, vậy chớ trách ta mạo phạm!   

             Lúc này sắc mặt Sư Khung lạnh lẽo, không nhìn thấy vẻ cung kính ban đầu. Trong sự kinh hãi thất sắc của mấy người đầu thú phía sau bước lên một bước, nhìn Cửu Vĩ chắp tay lạnh giọng nói.   

             - Ồ?!   

             Nhìn bộ dạng của Sư Khung, rõ ràng Cửu Vĩ hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói:   

             - Đám tạp huyết ngươi dám mạo phạm ta sao?   

             - Xin miện hạ thứ tội... Vì sự sống còn của tộc ta, chúng ta cũng bị ép cho không còn cách nào nữa!   

             Lúc này Hồ Mục ở bên cũng tiến lên một bước, ánh mắt rét lạnh, lạnh giọng nói.   

             - Càn rỡ!   

             Cửu Vĩ tức giận hét lớn, khí thế trên người bỗng nhiên mạnh mẽ, một cổ thần uy trực tiếp ép xuống.

Advertisement
';
Advertisement