Bên trong thế giới phong động Long Sơn, khắp nơi đều tràn đầy huỳnh quang nhàn nhạt, cảnh sắc tương đối kỳ mị.
Trên con đường các thành viên Thiên Y Viện đi, từng đám cỏ dại và rêu các loại lóe lên ánh sáng, giống như dải ngân hà kéo dài trong bóng tối.
Nhưng lúc này, không ai để ý cảnh sắc như thế, toàn lực điều chỉnh hô hấp và tiết tấu, giữ vững tốc độ, tận lực tiết kiệm thể lực, theo sát đồng đội nhanh chóng tiến về phía trước.
Giang Khương cõng Eve, lẳng lặng đi đầu, hai cây dò đường trong tay giống như hai cái vòi rồng quất vào trong bụi cỏ, giết chết những loại độc trùng không kịp chạy trốn, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn Eve mấy phần.
Eve có thể dùng tốc độ cao để mở đường một cách an toàn, bởi vì Huyết tộc có một vài đặc tính giúp cho cô tránh khỏi nguy hiểm. Thính giác và thị giác của Huyết tộc đứng đầu trong tất cả các sinh vật.
Cho nên, Eve đi trước mở đường, tốc độ và hiệu suất thể hiện ra cũng không làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Đối với tốc độ này của Giang Khương, mặc dù mọi người có chút kinh nghi, nhưng cũng không có bất ngờ gì quá lớn.
Giang Khương đã mang đến cho bọn họ quá nhiều ngạc nhiên. Bây giờ có biểu hiện năng lực vượt xa người bình thường cũng không ai cảm thấy quá kinh ngạc.
Đối mặt với cường độ hành quân cao như thế, cho dù tất cả mọi người đều là cao thủ Thiên giai hoặc Địa giai đỉnh phong, sau khi kiên trì đi mấy tiếng, rốt cuộc đã bắt đầu có vài người không chịu đựng nổi.
Không ngừng quơ hai cây dò đường vào bụi cỏ, Giang Khương cũng cảm giác được tiếng hít thở nặng nề của các thành viên sau lưng.
Các cao thủ ngoại viện thì còn có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng cao thủ cấp Địa và y sư nội viện thì thở hổn hển như trâu. Nếu không phải sợ liên lụy toàn bộ đội ngũ, khẳng định đã sớm không chịu nổi rồi.
- Mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng.
Nghe Giang Khương ra lệnh, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dừng lại, bắt đầu uống đan dược, vận khí nghỉ ngơi.
Chỉ có nửa tiếng, nhưng trong thời điểm mấu chốt này, mỗi một giây một phút đối với bọn họ đều hết sức quan trọng. Dù sao ai cũng biết được, lần nghỉ ngơi kế tiếp ít nhất cũng phải năm sáu tiếng sau, phải nhân cơ hội tận lực khôi phục cơ năng của cơ thể.
Khi nghỉ ngơi bình thường, không ai uống đan dược. Nhưng trong thời điểm này, tất cả đều lấy đan dược ra uống, hy vọng có thể khôi phục được càng nhiều càng tốt, có thể kiên trì được thời gian đi lâu hơn.
Lúc này Hoàng Văn Hiên cũng thở hổn hển nhìn mọi người chung quanh.
Nửa tiếng nghỉ dưỡng sức, hơn nữa còn là thời khắc nguy hiểm, dù sao cũng phải có người đảm nhiệm canh gác.
Nhưng bây giờ, tất cả đội viên đều vô cùng mệt mỏi. Bất luận để cho ai canh gác cũng đều không công bằng. Dù sao, nếu không được nghỉ ngơi, ai cũng không thể chịu đựng được hành quân gấp như thế.
- Mọi người cứ nghỉ ngơi đi. Tôi và Eve sẽ phụ trách canh gác.
Giang Khương thấy Hoàng Văn Hiên khó xử, lập tức nói.
- A?
Nghe Giang Khương ra lệnh, Hoàng Văn Hiên sửng sốt, vội vàng nói:
- Ủy viên thường vụ Giang, vừa rồi cậu là người cực khổ nhất. Điều này không thể được.
- Không sao, cứ nghỉ ngơi đi. Tôi không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Nghe giọng nói không thể kháng cự của Giang Khương, nhìn nét mặt không có gì là mệt mỏi của hắn, Hoàng Văn Hiên liền chậm rãi gật đầu.
Có Ủy viên thường vụ Giang và Hầu tước Eve canh gác, tất nhiên sẽ không có vấn đề.
Nhìn tất cả mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, Giang Khương mới thả Eve xuống. Sắc mặt Eve vẫn còn ửng đỏ, nhìn Giang Khương thấp giọng nói:
- Nếu không thì anh nghỉ ngơi một chút đi. Có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Không sao, không mệt.
Giang Khương lắc đầu. Đối với hắn mà nói, mức độ mở đường như vậy cũng chưa tính là quá nặng.
Chờ lát nữa, Eve sẽ tiếp tục mở đường, còn hắn đi theo đằng sau, sẽ vừa đi vừa tranh thủ nghỉ ngơi.
Hai người ngồi xuống bên cạnh. Với khả năng nhạy bén của cả hai, đã dụng tâm canh gác, nếu có truy binh đến trong phạm vi ngàn thước vẫn có thể đảm bảo không lo.
Hai người ngồi im, không nói lời nào. Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tiếng đã hết.
Trong lúc Giang Khương đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên sắc mặt thay đổi, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu lắng nghe.
Nhìn biểu hiện của Giang Khương, Eve hơi sửng sốt, sau đó biến sắc, chợt nhìn ra xa.
- Địch tấn công, bày trận cảnh giới.
Lúc này, Giang Khương đã quát lớn.
Nghe tiếng hét phẫn nộ của Giang Khương, tất cả mọi người đều hốt hoảng. Sau đó, dưới sự chỉ huy của từng đội trưởng, nhanh chóng hình thành một thế trận phòng ngự hình bầu dục.
Giang Khương báo động chừng nửa phút, trong bóng tối cách đó không xa đã bắt đầu hiện lên đôi mắt thú màu xanh biếc, hơn nữa còn đang nhanh chóng đến gần.
Nhìn đám thú đang tiến đến càng lúc càng gần, ánh mắt mọi người đều hiện lên sự khẩn trương.
Bây giờ, phòng ngự mà mọi người miễn cưỡng bày ra, có thể nói chỉ có lực phòng ngự nhất định. Dù sao ở đây cũng là chính giữa bình nguyên, cũng không phải vách đá, căn bản không thể phòng thủ.
Trước mắt, nói không chừng bây giờ đã đến lúc quyết chiến.
Không ai còn đem hy vọng ký thác vào Giang Khương nữa. Nếu đối phương đã truy kích đến, tất có chuẩn bị.
Tất cả mọi người đều ngưng trọng, cầm chặt đao, nhìn chằm chằm vào những cặp mắt màu xanh biếc đang đến gần, tùy thời ứng đối.
Rất nhanh, ánh mắt màu xanh càng lúc càng rõ ràng, sau đó toàn bộ đội ngũ đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ thấy những con thú này không chỉ đơn thuần là ma thú, mà là những tên kỵ sĩ cực kỳ dữ tợn.
Dưới ánh mắt khẩn trương của tất cả mọi người, khi đám kỵ sĩ còn cách mọi người hơn hai mươi thước, đột nhiên dừng lại.
Vốn đã nắm chắc trường đao trong tay, chuẩn bị nghênh đón, không nghĩ đến đám kỵ sĩ ma thú không đánh vào mà ngừng lại, tất cả đều không khỏi thở phào.
Mặc dù thở phào, nhưng đáy lòng lại lạnh toát.
Không nói đến thực lực của những kỵ sĩ quái nhân này cao hay không, chỉ nhìn những con ma thú mà bọn chúng cưỡi thân hình cao lớn hơn những ma thú thông thường, các thành viên Thiên Y Viện đã rùng mình rồi.
Tất cả mọi người đều biết rõ ràng thực lực của ma thú bên trong thế giới phong động Long Sơn. Những con ma thú mà bọn họ gặp lần đầu tiên, thực lực tương đương với Địa giai thượng phẩm, một số con mạnh thì Thiên giai trở lên.
Nhưng những con ma thú dùng để cưỡi này, so với các con trước đây thì không cùng một cấp bậc.
Đám ma thú dùng để cưỡi đều có thực lực Thiên giai trở lên, cộng thêm đám yêu quái kỵ sĩ không rõ thực lực, tính áp đảo đã hiện lên rõ ràng.
Nếu chính diện xung đột, không thể không xuất ra các loại thủ đoạn.
Bây giờ, cách cửa ra khỏi thế giới phong động Long Sơn còn ít nhất hai mươi mấy tiếng nữa. Nếu đã dùng hết thủ đoạn ở đây, muốn bình yên rời khỏi phong động Long Sơn, khó càng thêm khó.
Trong lúc mọi người đang khẩn trương, một quái nhân đầu sư dáng người hùng tráng cưỡi một con ma sư kinh khủng bước đến trước mặt mọi người, ánh mắt hiện lên sự khinh thường. Bốn cái răng nanh trắng toát lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, nhe răng gầm nhẹ một tiếng, lạnh giọng quát:
- Đám Nhân tộc hèn mọn các người, còn không mau buông vũ khí đầu hàng? Chẳng lẽ còn muốn ngoan cố kháng cự?
Nhìn quái nhân đầu sư còn muốn to con hơn Sư Mông mấy phần, hơn nữa còn hung hãn không ít, mọi người không nhịn được nắm chặt trường đao trong tay hơn.
Quan sát đội ngũ kỵ sĩ trước mắt, ánh mắt Giang Khương nheo lại, khẽ hít một hơi, chậm rãi bước lên phía trước, nhìn Sư Mang, nói:
- Ngươi là ai? Có địa vị gì trong thế giới phong động Long Sơn? Có tư cách gì mà bắt chúng ta phải đầu hàng?
- Ta là ai?
Sư Mang nghe Giang Khương nói, hung quang chợt lóe, gầm thét một tiếng, nói:
- Ta là Sư Mang tướng quân, đội trưởng Vệ đội phía Nam của Kim Sư đại vương. Đám Nhân tộc hèn mọn các ngươi, thấy bổn tướng quân mà còn dám nói nhiều, còn không mau đầu hàng?
- Kim Sư Đại vương? Vệ đội phía nam?
Giang Khương lặp lại hai câu, khóe miệng nhếch lên, nhìn Sư Mang, nói:
- Sư Mang tướng quân, chúng tôi chẳng qua đến thế giới phong động Long Sơn để hái thuốc, cũng chẳng phát sinh mâu thuẫn với quý phương…
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi quả nhiên cùng một loại người với lão già kia, gian hoạt vô cùng. Rõ ràng là người trấn thủ, lại dám thuận
miệng nói bừa.
- Nếu các người đã tiến vào thế giới phong động Long Sơn của chúng ta, hãy mau đầu hàng đi, cùng ta đi gặp Đại vương.
Sư Mang không kiên nhẫn hét lên:
- Nếu không phải Đại vương cần đám Nhân tộc các người làm nội gián, bổn tướng quân đã sớm lười nói nhảm với các người, trực tiếp nuốt sống toàn bộ.
Nói đến đây, hung quang lại lóe lên trong mắt Sư Mang, nhìn chằm chằm Giang Khương, lạnh giọng gầm lên:
- Tiểu tử, đừng nhiều lời nữa. Hãy ngoan ngoãn đầu hàng. Nếu không, ta cũng không kiên nhẫn. Thêm mấy người, thiếu mấy người cũng chẳng có gì khác nhau.