Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Cậu… cậu…   

Chủ nhiệm Từ bị Giang Khương khiển trách như vậy, tức đến mức nét mặt già nua đỏ lên.   

Mà Viện trưởng Vương và Lý phu nhân ở ngoài cửa sổ thấy hai người bắt đầu cãi nhau, cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau, lòng tràn đầy kinh ngạc, không tiện nói gì.   

Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh thấy hai người bắt đầu làm căng, vội giảng hòa nói:   

- Bớt giận, bớt giận đi… Lão Từ… Thầy thuốc Giang quan tâm đến đệ tử của mình, chúng ta cũng đều vì muốn tốt cho bệnh nhân… Anh bớt giận đi…   

- Giang Khương… Tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, nhưng đây là nguyên tắc của bệnh viện… Cậu cũng cần phải hiểu!   

Lúc này Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh cũng vội giải thích với Giang Khương.   

- Tôi tin thầy Giang… Tôi muốn thầy Giang chữa bệnh cho tôi…   

Đang lúc Chủ nhiệm Tôn đang thương lượng với hai bên thì bỗng nhiên Trương Đồng đang ở trên giường lên tiếng:   

- Tôi không sợ, tôi tin thầy Giang muốn tốt cho tôi!   

Trương Đồng vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Chủ nhiệm Từ cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.   

- Được rồi… Thầy thuốc Giang… Nếu Trương Đồng cũng đồng ý thì cậu hãy chứng minh cho chúng tôi thấy, nếu chức năng đông máu thật sự khôi phục được thì tôi sẽ lập tức sắp xếp phẫu thuật!   

Chủ nhiệm Tôn trầm giọng nói.   

- Được…   

Giang Khương gật đầu, sau đó lại lần nữa dùng bông tiêu độc vùng bụng của Trương Đồng.   

- Thầy Giang… Không sao đâu ạ, em không sợ đau!   

Nghe thấy Giang Khương định rạch một vết nhỏ trên bụng mình, lúc này mặc dù hơi căng thẳng nhưng Trương Đồng lại mở miệng an ủi Giang Khương.   

Giang Khương ngẩng đầu nhìn Trương Đồng, cười rồi lắc đầu nói:   

- Yên tâm, tôi có chừng mực, đảm bảo em sẽ không đau…   

Nhìn ý cười tự tin của Giang Khương, Trương Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm rồi gật gật đầu.   

Giang Khương cầm con dao nhỏ, thuận theo đường giữa bụng trên bụng Trương Đồng, khẽ rạch xuống.   

Chỉ thấy con dao nhỏ của Giang Khương dịch chuyển, máu cũng theo đó chảy ra.   

Nhưng Giang Khương cũng không rạch bao nhiêu, chỉ khoảng bốn năm cm liền dừng, thu tay lại.   

Chỉ là lúc này hai người Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đều không nhìn vết thương đó mà nhìn Trương Đồng bằng vẻ mặt cổ quái.   

Bởi vì trên mặt Trương Đồng không hề có vẻ đau đớn nào, dường như vết thương trên bụng không nằm trên người cậu ta vậy.   

- Châm cứu?   

Chủ nhiệm Từ ngạc nhiên nhìn Trương Đồng hỏi:   

- Trương Đồng, cậu không đau à?   

- Không đau… Thầy Giang bảo không đau đâu. Chẳng lẽ bắt đầu rồi sao?   

Nghe thấy câu hỏi của Chủ nhiệm Từ, Trương Đồng cũng kinh ngạc nhìn Chủ nhiệm Từ nói.   

Ánh mắt Chủ nhiệm Từ lộ ra vẻ không thể tin được, rõ ràng đã rạch một vết trên bụng, hơn nữa còn không nông nhưng sao Trương Đồng lại không thấy đau chút nào vậy. Bây giờ ông ta không hề nghi ngờ Trương Đồng giả vờ vì khi Giang Khương vừa bắt đầu cầm dao ông ta đã luôn quan sát vẻ mặt của Trương Đồng, thật sự không có chút phản ứng nào.   

Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu quan sát vết thương ở vùng bụng của Trương Đồng. Còn Chủ nhiệm Từ cũng rất nhanh liền phản ứng lại, vội chuyển tầm mắt sang vùng bụng của Trương Đồng.   

Bây giờ tác dụng châm cứu của kim bạc của Giang Khương đã không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là chức năng đông máu của Trương Đồng có như châm cứu, đã khôi phục rồi không?   

Hai người nhìn chằm chằm vào miệng vết thương. Ngoài một hàng máu chảy ra lúc đầu, trong thời gian lâu như vậy mà không có giọt máu nào mới chảy ra nữa…  

Chủ nhiệm Từ mở to hai mắt, cuối cùng không nhịn được tiến sát lại xem, lúc này ông ta đã có thể nhìn thấy rõ độ sâu của vết thương này chắc chắn trên 0.5cm, vậy mà chỉ chảy một chút máu như vậy, điều này có nghĩa là chức năng đông máu của Trương Đồng đã giống người bình thường rồi.   

Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Từ có chút không muốn tin, quay đầu nhìn Chủ nhiệm Vương cũng đang cúi người xuống một cái.   

Trong mắt Chủ nhiệm Vương cũng tràn đầy vẻ không thể tin được, nhưng ông ta cũng chậm rãi gật đầu. Vào lúc này, ông ta không thể nào nghi ngờ chức năng đông máu của người bệnh được.   

- Được rồi… Bây giờ tôi đi thông báo với phòng phẫu thuật, chuẩn bị phẫu thuật cấp cứu…   

Lúc này Chủ nhiệm Từ biết mình hoàn toàn thua rồi. Mặc dù ông ta cũng vui mừng vì tính mạng của người trẻ tuổi này có hy vọng rồi nhưng cũng chẳng còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa. Chủ nhiệm Từ vẻ mặt lúc đỏ lúc tím nói xong câu này liền xoay người đi ra ngoài…   

Nhìn bóng lưng người trợ giúp cho mình, Chủ nhiệm Vương thầm thở dài, người này có năng lực không kém gì ông ta nhưng tính không tốt, đây cũng là lý do tại sao ông ta là chủ nhiệm chính còn người kia là phó chủ nhiệm.   

- Thầy thuốc Giang… Thật sự quá thần kỳ…   

Chủ nhiệm Vương bội phục nhìn Giang Khương nói:   

- Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chức năng đông máu có thể khôi phục nhanh như vậy!   

Giang Khương cười cười nói:   

- Chuyện này rất bình thường, vì Chủ nhiệm Vương học Tây y, Trung y có rất nhiều điểm thần kỳ, chỉ là bây giờ đa phần đều đã thất truyền mà thôi!   

Chủ nhiệm Vương gật đầu công nhận, đúng là vậy… Bây giờ ông ta bắt đầu cảm thấy mình tầm mắt quá hạn hẹp, quá tự tin, trời đất rộng lớn như vậy, quả nhiên còn rất nhiều thứ không thể phỏng đoán theo lẽ thường.   

- Cô chuẩn bị phẫu thuật đi… Lát nữa sẽ vào phòng phẫu thuật…   

Chủ nhiệm Vương cũng không nghĩ nhiều, lấy băng gạc vô khuẩn cho Trương Đồng, đợi sau khi băng bó vết thương xong, ông ta liền dặn y tá ở bên cạnh.   

- Vâng thưa chủ nhiệm…   

Lúc này y tá cũng vội hành động, bắt đầu chuẩn bị tất cả để lát nữa Trương Đồng rời khỏi đây đi làm phẫu thuật.   

Nửa giờ sau, Trương Đồng nằm trên bàn phẫu thuật, để ổn thỏa hơn, Chủ nhiệm Vương vẫn yêu cầu gây tê toàn thân, đương nhiên Giang Khương sẽ không phản đối tiểu tiết như vậy.   

Bây giờ hắn cũng vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị lên bàn phẫu thuật, lập ra kỷ lục duy nhất của bệnh viện Số 1, một bác sĩ không phải của bệnh viện lên bàn mổ.   

Vốn dĩ Chủ nhiệm Vương tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện vi phạm kỷ luật nghiêm trọng như vậy nhưng vì Chủ nhiệm Từ và Giang Khương đã đánh cuộc trước đó, hơn nữa Chủ nhiệm Vương còn sợ trong khi phẫu thuật xảy ra tình trạng mất máu nhiều, vì ngoài mặt vết thương đã không sao nhưng nhỡ trong khi phẫu thuật nội tạng xảy ra tình trạng bất thường thì khó xử lý.   

Mà Giang Khương vừa nãy đã thuận lợi thể hiện khả năng, cũng đã giải thích cho ông ta rồi, sự cải thiện chức năng đông máu không chỉ dựa vào chút nước thuốc đó mà châm cứu cũng có tác dụng tương đối lớn, Chủ nhiệm Vương đành đồng ý để Giang Khương lên bàn phẫu thuật, phòng tình huống khẩn cấp.   

Ông ta không nghi ngờ khả năng ngoại khoa của Giang Khương, dù sao thì lúc đầu thầy thuốc La cũng đã nói qua về tốc độ và năng lực của Giang Khương nên ông ta rất tò mò xem Giang Khương có thật sự lợi hại như vậy không. Dù sao thì Giang Khương cũng chỉ trợ giúp, mọi thứ chủ yếu vẫn là do ông ta phụ trách.   

Sau khi vào phòng phẫu thuật, Giang Khương biểu hiện rất tuân thủ quy tắc, dù là rửa tay, tiêu độc hay là mặc quần áo phẫu thuật… Mặc dù Chủ nhiệm Vương cảm thấy Giang Khương hơi cứng ngắc nhưng cũng không moi được tật xấu gì.   

Bản thân Giang Khương cũng rất bất đắc dĩ, trước đây hắn đều đóng vai trò là quân y theo đội, thường thì đều làm phẫu thuật ở trong phòng phẫu thuật đơn sơ hoặc tạm thời, cùng lắm thì vào phòng phẫu thuật chính thức một hai lần. Vậy nên Giang Khương luôn cẩn thận tránh để vi phạm quy định trong phòng phẫu thuật.   

Có điều cũng may là hắn một đường thuận lợi vượt qua kiểm tra, đứng trước bàn phẫu thuật.   

Mà lúc này Trương Đồng sớm đã bị gây tê, công việc chuẩn bị cho phẫu thuật đã hoàn tất, ngay cả trải khăn tiêu độc gì đó cũng đã được trợ lý số 2 làm xong trước rồi.   

- Chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật… Bệnh nhân: Trương Đồng, nam… Phẫu thuật tu bổ tỳ tạng… Mổ chính: Vương Kỳ Hoàng, trợ lý số 1: Giang Khương!   

Y tá ở bên cạnh đang đọc phẫu thuật bắt đầu ngạc nhiên nhìn cái tên lạ lẫm ở bên trên, sau đó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn bóng lưng xa lạ đứng trước bàn phẫu thuật, tiếp đó lại nhìn Chủ nhiệm Vương ở phía đối diện…   

Chủ nhiệm Vương khẽ gật đầu.   

- Trợ lý số 2: Lâm Kỳ Bân… Dụng cụ…   

Giọng nói thanh thúy của y tá lại vang lên.   

Các tổ định vị đèn không ảnh, thuốc tê, dụng cụ, lưu động… đều nêu tên, chuẩn bị hoàn tất.   

Chủ nhiệm Vương ngẩng đầu nhìn Giang Khương, trong mắt lộ ra ý hỏi. Giang Khương gật gật đầu, phẫu thuật bắt đầu giai đoạn mổ bụng. Về nguyên tắc có thể do người mổ chính hoặc do người trợ lý số 1 bắt đầu động thủ, chuyện này xem ý của người mổ chính rồi…   

Vậy nên Chủ nhiệm Vương làm người mổ chính, ông ta muốn xem xem Giang Khương có muốn động thủ không, nếu người khác là trợ lý số 1 của ông ta thì đương nhiên không cần ông ta động thủ rồi.   

Giang Khương giơ tay sang bên cạnh, y tá dụng cụ lập tức đặt dao điện vào tay hắn.   

Giang Khương không hề do dự rạch một nhát vào vết dao đã đặt màng lên. Từng lớp từng lớp da và thịt bị hắn rạch ra, năm giây sau Giang Khương liền đặt dao điện trong tay xuống, lại lần nữa giơ tay ra.   

Y tá ở bên cạnh nhìn tình hình trên bàn phẫu thuật, trợn tròn mắt, nhanh chóng đưa qua mấy chiếc móc.   

Về phần người mổ chính là Chủ nhiệm Vương ở phía đối diện lúc này cũng nhìn mà choáng váng. Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người dùng dao như vậy… Giang Khương gần như là không cần nhìn, cứ thế trực tiếp rạch xuống, liên tiếp ba dao, không lệch chút nào liền nhìn thấy khoang bụng…   

Bây giờ Chủ nhiệm Vương mới coi như hiểu lời miêu tả lúc trước của thầy thuốc La, tốc độ… thật đúng là tốc độ…   

Nếu trợ lý khác dám động thủ như vậy thì Chủ nhiệm Vương sớm đã quát lớn rồi, vì như vậy rất dễ xảy ra vấn đề, gần như ông ta chưa bao giờ thấy ai dám làm vậy.   

Nhưng đối mặt với Giang Khương, ông ta lại nói không nên lời. Chủ nhiệm Vương biết rõ dù mới tiếp xúc mấy tiếng đồng hồ nhưng ông ta đã xác định Giang Khương không phải loại người lỗ mãng. Người trẻ tuổi này mỗi lần làm một việc không thể tưởng tượng nổi đều cực kỳ tự tin vào bản thân, mà loại tự tin này trong mấy tiếng vừa qua đã thuận lợi chứng minh sự tự tin của đối phương quả nhiên được dựa trên thực lực.   

Bây giờ Giang Khương không chút do dự rạch từng dao xuống, gần như không hề lo lắng sẽ làm bị thương đến nơi nào khác vậy, đây đương nhiên cũng là biểu hiện của sự tự tin. Mà thực tế cũng chứng minh ba dao năm giây, phá bất cứ kỷ lục nào mà Chủ nhiệm Vương từng gặp.
Advertisement
';
Advertisement