Sắc mặt của Lý Nguyên Bân trong đội ngũ tiếp tục tiến lên phía trước lúc này hơi có chút khác thường và ngưng trọng.
Thành viên và đội ngũ Thiên Y viện cử đi lần này trên căn bản đều nằm trong dự liệu của lão. Chỉ có sự xuất hiện của Eve và hai Đại vu sư khiến cho lão hơi bất ngờ nhưng cũng không chú ý lắm.
Dĩ nhiên lão biết thân phận của ba người. một người là Hầu tước Huyết tộc mới tấn phong cùng với hai lão già chân đất Châu Phi. Thực lực của họ có lẽ không yếu, nhưng cũng chẳng mạnh là bao.
Nhưng ban nãy nhìn động tác Eve chém ba con Ma báo, lão đã thầm kinh hãi. Thực lực con nhóc Huyết tộc này rõ ràng mạnh hơn so với dự liệu của lão rất nhiều. Không phải thực lực cùng lắm mới miễn cưỡng đạt Thiên giai cấp hai như lão dự liệu.
Hơn nữa với tốc độ và tình hình công kích ban nãy càng khiến lão kinh ngạc. mặc dù có người của hai tổ Thiên Y viện ở bên cạnh kềm chế, hơn nữa cô cũng đột nhiên gia nhập chiến trường cho nên mới khiến cô một đòn thuần lợi. Nhưng tốc độ cùng tần suất công kích đáng sợ này đủ để người ta coi trọng. Dẫu sao trong cái thế giới dưới lòng đất u ám này, năng lực giết người trong chớp mắt rất đáng để người ta coi trọng.
Đầu tiên Lý Nguyên Bân còn cảm thấy Giang Khương làm việc tùy hứng, ngay cả hành động thế này còn mang theo hai thuộc hạ thân tín và một đứa con gái. Nhưng giờ Lý Nguyên Bân không dám nghĩ như vậy nữa. Huyết tộc thực lực như vậy trong thế giới phong động Long Sơn này có thể tạo ra rất nhiều tác dụng. Màn biểu hiện trước mắt đã đủ để không thể coi thường rồi.
Nghĩ tới đây, Lý Nguyên Bân thậm chí còn không nhịn được nhìn hai tên Châu Phi chân đất quê mùa bên cạnh Giang Khương một cái, trong lòng cũng càng thêm coi trọng. Nếu Huyết tộc này có thực lực mạnh như vậy. Vậy thì hai lão chân đất Giang Khương kiên trì dẫn theo chỉ e là không đơn giản hoặc có lẽ lần này mình đúng là quá mức khinh thường đối phương rồi.
- Chúng ta đã đi được hơn sáu tiếng đồng hồ rồi. Đội tiên phong chú ý tìm một hơi thích hợp dựng trại, nghỉ ngơi trong bốn giờ!
Lúc này trong tai nghe truyền đến mệnh lệnh của Hoàng Văn Hiên. Giờ mọi người mới phát giác trong hoàn cảnh yên lặng và căng thẳng kỳ dị này họ không hề phát hiện mình đã đi được sáu giờ. Hơn nữa cả người đều đa mệt mỏi rả rời rồi.
Kế hoạch dự định của cả đội thám hiểm là căn cứ theo tư liệu hoàn cảnh đội tiền trạm lấy được để định ra kế hoạch nghỉ ngơi. Trong phong động Long Sơn, nơi nào cũng u ám và đầy dị thường, cho dù tham gia đội ngũ đều là cao thủ Địa giai đỉnh phong trở lên, nhưng sáu giờ vẫn đúng là tương đối cực hạn với hầu hết mọi người.
Nếu muốn giữ trạng thái chiến đấu và tinh thần thì cứ sáu giờ là phải nghỉ ngơi một lần.
Đội quân tiên phong nhanh chóng tìm được một khe núi ở phía trước, sau khi dọn dẹp một chút, Thiên Y viện và Tuyệt Y Đường mỗi bên cử một tổ đảm nhiệm canh gác. Những người còn lại lấy túi ngủ hành quân trong ba lô ra nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ai cũng biết tầm quan trọng của chuyện nghỉ ngơi. Ở nơi nguy hiểm thế này, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, chỉ cần tinh thần hốt hoảng một chút là có thể rơi vào vạn kiếp bất phục.
Giang Khương, Eve cùng với Hoàng Văn Hiên và hai thành viên của đội tiên phong ngồi ở một góc, thấp giọng thảo luận vài tình hình tương ứng.
- Tình hình không khác lắm so với dự liệu!
Một cao thủ trung niên ban nãy đảm nhận nhiệm vụ lính tiên phong sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Vì lực trường và từ trường có chút dị thường cho nên sức chiến đấu của chúng ta giảm so với bên ngoài 20%. Không những ảnh hưởng đến sức mạnh và độ chính xác khi ra đòn mà vác đao cũng nặng hơn bình thường khá nhiều.
- Sinh vật bản địa trong phong động này rõ ràng chiếm được ưu thế cực lớn ở điểm này, nếu không hai người kia của chúng ta sẽ không dễ dàng bị thương như vậy!
Giang Khương gật đầu một cái, chân mày hơi nhíu lại, ban tình báo đã sớm chuẩn bị cho tình huống này nhưng không ngờ khi thật sự đụng phải lại khó giải quyết như vậy. Thực lực giảm xuống 20% cộng thêm sinh vật bản địa được tăng thêm thực lực vực tính, so ra chênh lệch không hề nhỏ.
Bằng không nếu ở thế giới bên ngoài, ba cao thủ Thiên vị cộng thêm hai Địa giai đỉnh phong nghênh chiến với một Ma báo Thiên giai, mặc dù có nhân tố đột ngột không đề phòng thì cũng không thể bị trọng thương như vậy.
- Ảnh hưởng với em không lớn lắm.
Eve ở bên thấy Giang Khương nhíu mày bèn chậm rãi lên tiếng:
- Em tương đối nhạy cảm với tình huống môi trường, chỉ cần chú ý một chút là có thể thích ứng được tình hình và không ảnh hưởng đến thực lực.
Nói tới đây, Eve nhìn Giang Khương, sau đó lại nhìn sang cao thủ Thiên vị kia, nói:
- Tôi nghĩ các anh chỉ cần trải qua hai ba lần thích ứng chiến đấu thì chuyện này có thể sẽ được cải thiện rất nhiều!
- A? Như vậy có thể sao?
Tinh thần Giang Khương khẽ chấn động, nhìn Eve nói.
- Có lẽ sẽ hữu hiệu. Em nghĩ chỉ cần chiến đấu hai ba lần, thích ứng một chút ít nhất có thể giảm một nửa ảnh hưởng!
Eve suy nghĩ một chút, chắc chắn nói.
Giang Khương hài lòng gật đầu một cái, nhìn về phía Hoàng Văn Hiên, trầm giọng nói:
- Được rồi, lão Hoàng. Mọi người đi nghỉ ngơi đi, sau khi nghỉ ngơi xong nếu không có gì bất thường thì dừng thêm một tiếng đồng hồ nữa. Yêu cầu tất cả mọi người chia thành tổ đội hai hai, tiến hành chiến đấu huấn luyện thích ứng, nhưng nhất định phải cẩn thận, tuần tự tiến dần, không thể để xảy ra bất kỳ tình huống ngộ thương nào!
- Vâng, rõ!
Hoàng Văn Hiên dẫn hai cao thủ ngoại viện đi nghỉ ngơi rồi, lúc này Giang Khương mới nhìn về phía Poragu và Draco, lãnh đạm nói:
- Có phải cảm thấy có gì khác thường không?
Poragu và Draco nghe Giang Khương nói vậy liền nhìn nhau một cái, sau đó như vứt được gánh nặng, trong mắt lóe lên tia mừng rõ, cung kính nói với Giang Khương:
- Sứ giả đại nhân, ngài cũng cảm thấy sao?
Giang Khương cười nhạt một tiếng, nói:
- Đúng, các ông cảm thấy thế nào?
- Sứ giả đại nhân minh giám, chúng tôi thực sự cảm thấy nơi này có khí tức của Thần thú miện hạ, nhưng dường như... dường như... không phải rất mãnh liệt!
Poragu chần chờ một chút liền nói:
- Tôi nghĩ có lẽ ở đây lưu lại vết tích của miện hạ năm đó!
Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:
- Đúng, có lẽ là như vậy!
Thấy hai người nhìn mình chằm chằm, Giang Khương lập tức cười nhạt nói:
- Có điều, dựa vào khí tức phán đoán, tôi nghĩ ở đây có thể không chỉ có vết tích miện hạ lưu lại, có thể còn có lưu lại vài huyết mạch lâu đời, nếu không những khí tức này sẽ không rõ ràng như vậy!
- Huyết mạch của miện hạ?
Poragu cùng Draco cả người chấn động, khiếp sợ nhìn Giang Khương, vừa căng thẳng lẫn hưng phấn hỏi:
- Đại nhân, ngài xác nhận cảm ứng được nơi này có huyết mạch của miện hạ?
- Tôi cảm ứng được một ít, có lẽ là có. Nhưng những huyết mạch này đều cực kỳ mỏng manh.
Nhìn thấy vẻ hưng phấn của hai người, Giang Khương chậm rãi gật đầu, nói:
- Có lẽ chúng và miện hạ năm đó có chút quan hệ, nhưng thời đại quá xưa rồi, có lẽ sẽ không còn có thần tính gì nữa!
- A...
Nghe Giang Khương nói vậy, rõ ràng Poragu và Draco có chút thất vọng, nhưng lập tức lại phấn chấn trở lại, Giang Khương, hưng phấn nói:
- Nhưng bất kể như thế nào, dù sao cũng là huyết mạch của miện hạ. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách đi bái kiến một chút!
- Ừm, chuyện này là dĩ nhiên rồi.
Giang Khương gật đầu cười một tiếng, sau đó nhìn hai người, nói:
- Được rồi, hai người đi nghĩ trước đi. Tôi nghĩ đi sâu vào trong có lẽ chúng ta sẽ gặp được chúng!
- Vâng, sứ giả đại nhân!
Hai vị Đại vu sư các hạ hưng phấn gật đầu, sau đó cung kính hành lễ với Giang Khương rồi mới lui sang một bên nghỉ ngơi.
Hai vị Đại vu sư vốn không muốn tham gia hành động lần này nhưng vì Giang Khương là sứ giả thần thú, bọn họ không thể không đi theo. Nhưng giờ họ lại thầm vui mừng vì được sứ giả đại nhân đưa đi theo, nếu không nếu ban đầu sứ giả đại nhân mà không muốn dẫn họ theo, cho dù họ muốn cũng không thể cưỡng ép đi cùng được. Dẫu sao nơi này cũng là cấm địa của Thiên Y viện. Bọn họ dù gì cũng là người ngoài. Lúc ấy nếu mà không vào theo thì suýt chút nữa bỏ lỡ cơ hội thế này rồi.
- Được rồi, Eve em cũng nghỉ ngơi một chút đi. Tình hình tiếp theo e sẽ càng hiểm ác hơn, đến lúc đó chắc em phải chịu khổ nhiều hơn một chút đấy!
Giang Khương mỉm cười nói.
- Được, anh cũng mau nghỉ ngơi một chút đi!
Cô nhìn người đàn ông tuấn tú khiến cô càng lúc càng không hiểu được phía đối diện, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Dù hành quân ở mức độ này không ảnh hưởng gì tới cô nhưng cô vẫn đi sang một bên, mở một tấm chăn ra chậm rãi nằm xuống.
Để không thu hút ánh mắt của người khác, Giang Khương cũng lấy một tấm chăn, đi tới một góc khuất nhất. Nơi này có một vị trí mà hắn sắp xếp trước, hơi nằm ở mé ngoài một chút, là nơi hai Đại vu sư nghỉ ngơi. Hai người gần như hoàn toàn che hắn. Tuy sắp xếp như vạy trông hình như khiến các thành viên Thiên Y viện cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng lúc này, Giang Khương cũng không để ý nhiều như vậy.
Hắn rất ít khi tiến hành liên hệ với Cửu Vĩ khi có người ngoài. Lúc này cũng không thể không dùng Thần thú bát che chở một chút.
Hắn đưa tay lấy Thần thú bát trong balo ra, sau khi nằm xuống liền đặt Thần thú bát lên bụng mình.
Tình hình trông có vẻ quái dị, nhưng bên cạnh hai vị Đại vu sư vẫn chưa ngủ lúc này trong mắt đã có thêm tia hưng phấn và nóng bỏng. Xem ra vị sứ giả đại nhân này thật sự rất tận tâm, lúc này đã lấy Thần thú bát ra cảm ứng tung tích thần duệ kia.
Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng ôm Thần thú bát trên bụng nhỏ rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hình xăm Cửu Vĩ trên cánh tay trái của hắn bắt đầu lấp lóe ánh sáng đỏ. Cửu Vĩ nhanh chóng hiện lên trước mặt Giang Khương.
- Môi trường ở đây thật sự khá tốt!
Chín cái đuôi lông xù to tướng sau lưng Cửu Vĩ nhẹ nhàng phe phẩy, cặp mắt giống như hồng ngọc lúc này đang vui thích nhìn Giang Khương nói:
- Tốc độ của anh phải tiếp tục nhanh hơn một chút. Tôi muốn ở đây. Không cần vài ngày nữa là tôi có thể nhanh chóng hoàn toàn giải trừ phong ấn chính thức hồi phục lại!