Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Ngồi ở trên xe, nhìn đèn đường hai bên không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, lúc này Giang Khương cũng âm thầm cầu khẩn canh thuốc này có thể có hiệu quả như hắn dự đoán.   

Chỉ dùng một cây nhân sâm nên canh sâm hầm ra được gọi là canh độc sâm… Có tác dụng bổ khí, cổ đại thường dùng để cứu những bệnh nhân nguy hiểm đến tính mạng. Người xưa thường nói dùng lão sâm giữ mạng, nhưng dù như vậy đa phần cũng chỉ cắt một lát sâm, đặt dưới lưỡi bệnh nhân, không ai dám dùng cả cây lão sâm trực tiếp hầm thành canh như Giang Khương…   

Mà cả cây lão sơn sâm cộng thêm hai thìa đường đỏ của Giang Khương lại có tác dụng bổ khí dưỡng máu cực mạnh. Sách cổ có ghi: Khí có thể dưỡng máu… Đây cũng chính là một trong những nguyên lý cơ bản của trung y.   

Có cả cây lão sơn sâm như vậy, cộng thêm đường đỏ có tác dụng lợi khí dưỡng máu tạo máu, nếu người bình thường uống vào e là sẽ lập tức hôn mê vì hiệu quả của thuốc quá mạnh. Nhưng Giang Khương dựa vào một số kinh nghiệm của Tổ sư gia, hiểu rõ trong tình trạng hiện tại của Trương Đồng, thuốc như vậy mới có hiệu quả đặc biệt.   

Tình trạng hiện tại của Trương Đồng vừa mất nhiều máu, chức năng đông máu lại có vấn đề, tác dụng đặc biệt cường đại của cả cây nhân sâm trực tiếp bổ khí dưỡng máu giúp máu không chảy ra ngoài, có tác dụng cầm máu và tăng cường máu đông. Còn đường đỏ lợi khí dưỡng máu tạo máu, dưới sự thúc đẩy của tác dụng bổ khí cực mạnh của lão sâm, cũng có thể nhanh chóng có tác dụng tạo máu và đông máu.   

Đương nhiên, muốn đạt được hiệu quả này thì phải dùng loại dược liệu cường hãn như vậy, nếu không làm gì có chuyện chỉ có chút canh sâm mà trị giá đến hàng vạn tệ. Chỉ là loại thuốc như vậy nếu đối với người bình thường thì chẳng khác nào thuốc độc, ai uống thì người đó xui xẻo…   

Mà Giang Khương còn dùng bình giữ nhiệt thêm nước nóng để giữ ấm vì canh bổ máu này phải uống khi còn ấm, mà muốn nhanh chóng được cơ thể người hấp thu thì phải uống khi còn nóng. Vậy nên Giang Khương mới nghĩ ra cách này để hiệu quả của thuốc phát huy nhanh hơn.   

Giang Khương ôm bình giữ nhiệt này như ôm bảo bối, bước vào trong phòng bệnh. Bọn Chủ nhiệm Tôn, Chủ nhiệm Từ và Viện trưởng Vương đều đang đợi ở văn phòng, thấy Giang Khương ôm một bình giữ nhiệt như ôm bảo bối đi vào, mấy người đều sửng sốt.   

Viện trưởng Vương nhìn bình giữ nhiệt trong tay Giang Khương bằng vẻ mặt quái dị, nghi hoặc nói:   

- Thầy thuốc Giang… Cậu về để cầm cái này sao?   

Giang Khương gật đầu, sau đó khẽ thở hắt ra, nói với mấy người:   

- Đi thôi… Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta phải tranh thủ thời gian…   

- Được… Đi!   

Chủ nhiệm Từ cũng này cũng là một người tính hấp tấp, ông ta nhịn rất lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được Giang Khương lộ diện. Lúc này thấy Giang Khương giục đi nên đương nhiên cũng vội vàng đứng dậy.   

Thấy Chủ nhiệm Từ cũng đứng dậy rồi nên những người còn lại cũng đều không nén được tò mò trong lòng, đi theo về phía phòng hồi sức tích cực.   

Sau khi thay đồng phục làm việc, đeo khẩu trang, mũ, mọi người mới đi vào trong phòng hồi sức, mà lúc này Trương Đồng đang nằm trong một phòng bệnh hồi sức.  

Bước vào phòng hồi sức xong, nhìn Trương Đồng nằm trên giường, nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, khuỷu tay hai bên đều cắm ống truyền dịch và truyền máu, Giang Khương khẽ thở dài. Sau đó hắn đặt bình giữ nhiệt trong tay xuống đầu giường, hỏi y tá ở bên cạnh:   

- Cậu ta vẫn luôn ngủ sao?   

- Đúng vậy… từ sau khi vào đây đã ngủ gần một tiếng rồi!   

Y tá ở bên cạnh tò mò nhìn vị thầy thuốc trẻ xa lạ trước mặt, còn cả Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đằng sau hắn nữa. Viện trưởng Vương và Lý phu nhân thì đứng ở bên ngoài phòng hồi sức, nhìn vào bên trong qua cửa sổ thủy tinh.   

Giang Khương gật đầu, sau đó hướng về phía Trương Đồng khẽ kêu:   

- Trương Đồng… Trương Đồng… Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…   

Trong tiếng kêu của Giang Khương, Trương Đồng chậm rãi mở mắt ra, đôi con ngươi có chút mê mang. Một lúc sau cậu ta mới chậm rãi tập trung ánh mắt trên mặt Giang Khương. Nhìn Giang Khương đeo khẩu trang và mũ, lúc sau trong mắt Trương Đồng mới lướt qua một tia kích động, có chút gian nan nói:   

- Thầy… thầy Giang…   

Giang Khương dùng sức gật đầu, giơ tay sờ sờ đầu cậu ta, mỉm cười nói:   

- Cảm giác thế nào rồi?   

- Thầy Giang… Có phải em… Sắp chết rồi không…   

Đôi mắt vô thần của Trương Đồng nhìn Giang Khương, đôi môi tái nhợt run run, cố gắng hỏi.   

Giang Khương cười cười, hắn tin rằng ý cười trong mắt mình có thể sưởi ấm trái tim một thiếu niên bất lực, sau đó chậm rãi nói:   

- Em sẽ không chết đâu… Thầy đặc biệt mang thuốc đến cho em, uống thuốc xong, đợi một lát là có thể phẫu thuật cho em. Phẫu thuật xong là em có thể dần dần khôi phục!   

- Thật ạ?   

Nhìn ý cười ấm áp trong mắt Giang Khương, còn cả những lời đủ để khiến người ta tin tưởng của hắn, tinh thần của Trương Đồng lập tức phấn chấn hẳn. Con người khi sắp chết cảm giác luôn vô cùng mẫn cảm nên Trương Đồng có thể cảm nhận rõ sự tự tin trong mắt Giang Khương và cả sự chắc chắn trong lời nói của hắn.   

Giang Khương cười gật đầu, sau đó vươn tay mở bình giữ nhiệt ra, từ hơi nóng tỏa ra từ đó, lấy bình thủy tinh ra.   

Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ ở bên cạnh tò mò nhìn chất lỏng màu nâu đỏ trong bình thủy tinh đó, không biết loại thuốc bảo bối của Giang Khương là thuốc gì.   

Chất lỏng màu nâu đỏ này không giống thuốc Đông y mà giống hỗn hợp thuốc Tây y hơn. Nhưng hỗn hợp thuốc Tây y phải cần bình giữ nhiệt giữ ấm sao?   

Hơn nữa có loại thuốc gì mà có thể khôi phục chức năng đông máu của bệnh nhân đến mức có thể phẫu thuật chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi đây?   

Không những Chủ nhiệm Từ cười lạnh mà ngay cả Chủ nhiệm Tôn cũng tràn ngập ý cười bất đắc dĩ, hai người đều không tin có loại thuốc này. Nếu nói đến loại thuốc cấp cứu khiến tim bệnh nhân đã ngừng đập đột nhiên hồi phục gì đó thì còn có khả năng. Nhưng nếu muốn một bệnh nhân chức năng đông máu có vấn đề chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi đã hồi phục đến mức có thể phẫu thuật thì tuyệt đối không thể nào.   

Trên đời này còn có loại thuốc như vậy sao…   

Vậy nên Chủ nhiệm Từ cười lạnh nhìn bình thuốc trong tay Giang Khương, đột nhiên lại lạnh giọng nhắc nhở:   

- Thầy thuốc Giang… Nếu muốn làm phẫu thuật cho cậu ta thì 6 tiếng trước khi phẫu thuật đều phải để bụng rỗng!   

Giang Khương quay đầu lãnh đạm cười một tiếng nói:   

- Chủ nhiệm Từ… Chúng ta đều không phải người ngoài ngành, 6 tiếng trước khi phẫu thuật để bụng rỗng chỉ là để tránh vật có trong dạ dày bệnh nhân trào ngược dẫn đến hít thở không thông mà thôi…   

- Bình thủy tinh trong tay tôi có bao nhiêu chất lỏng chứ? Còn chưa đến 20ml, chẳng lẽ ông cho rằng trong hơn một tiếng mà Trương Đồng vẫn chưa thể hấp thu xong chút chất lỏng này sao? Hay là chút chất lỏng này sẽ làm hít thở không thông?   

Giang Khương vừa nói xong, khuôn mặt già nua của Chủ nhiệm Từ đỏ lên, trên mặt lộ ra vẻ nổi giận nhưng ông ta lại không thể phản bác vì Giang Khương nói không sai. Điều kiện trước khi phẫu thuật mà ông ta nói vừa nãy cũng chỉ là một biện pháp đảm bảo người bệnh phẫu thuật không xảy ra điều gì ngoài ý muốn mà thôi. Mà trên thực tế, lời Giang Khương nói cũng có lý, ai là thầy thuốc phẫu thuật cũng đều rõ điểm này.   

Cái gọi là trước mặt chân nhân không nói láo, trong tình huống mọi người đều biết rõ, Chủ nhiệm Từ đương nhiên không thể phản bác nữa. Ông ta đành nổi giận nhìn Giang Khương, nếu Giang Khương còn làm chuyện gì vi phạm quy định thì chắc chắn ông ta sẽ nắm lấy không tha.   

Giang Khương cẩn thận mở nắp bình ra, muột mùi thơm ngát bay ra khiến Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ cùng với cô y tá kia cách một lớp khẩu trang cũng không nhịn được hít một hơi thật sâu. Mấy người đều cực kỳ tò mò nhìn chiếc bình thủy tinh nhỏ trong tay Giang Khương, không biết rốt cuộc trong bình này là thuốc gì.   

Chỉ ngửi chút hương thơm đã cảm thấy cả người phấn chấn tinh thần, hơn nữa trong mùi thơm ngát này còn mang theo cả mùi ngòn ngọt, hơi giống nước xi rô nhưng chưa bao giờ thấy có loại xi rô nào có mùi thơm đặc biệt như vậy.   

- Hay là để tôi đút cho cậu ta cho…   

Y tá ở bên cạnh thấy Giang Khương cầm chiếc bình định đút thuốc cho Trương Đồng, vội nói.   

Giang Khương cười lắc đầu, nói:   

- Không sao… Để tôi làm cho…   

- Nào… Trương Đồng, há miệng ra…   

Giang Khương mỉm cười nhìn Trương Đồng ngửi mùi thơm này, rõ ràng tinh thần phấn chấn hơn vài phần.   

- Vâng…   

Lúc này có vẻ tinh thần của Trương Đồng đã tốt hơn vài phần, sau khi đáp lại một tiếng liền chậm rãi há miệng.   

Giang Khương cẩn thận đặt miệng bình sát vào bên trên miệng Trương Đồng, sau đó chậm rãi dốc miệng bình. Nhìn canh thuốc màu nâu đỏ chậm rãi chảy vào miệng Trương Đồng, đợi khi canh thuốc trong bình đổ được một nửa, hắn mới thu lại chiếc bình, sau khi đóng nắp xong liền đặt vào trong nước nóng trong bình giữ nhiệt.   

- Được rồi, số thuốc còn lại… Lát nữa uống tiếp!   

Giang Khương nhìn Trương Đồng nuốt ngụm canh thuốc xuống, sau đó còn liếm liếm môi chưa đã thèm, không nhịn được cười nói:   

- Ngon không?   

- Vâng… Rất thơm, ngửi rất thoải mái, còn ấm ấm ngọt ngọt, ngon lắm ạ…   

Trương Đồng uống thuốc này vào, tinh thần tốt hơn hẳn, không nhịn được lại nhìn nhìn bình giữ nhiệt ở đầu giường, vẻ thèm thuồng đó ai cũng nhìn ra.   

Nhìn dáng vẻ của Trương Đồng, Giang Khương mỉm cười nói:   

- Được rồi, em nhắm mắt lại một chút, nghỉ ngơi một lát… Chỗ còn lại cũng đều là của em, không ai tranh với em đâu!   

Thấy tinh thần Trương Đồng tốt hơn hẳn vài phần, còn cả vẻ thèm muốn trong mắt cậu ta nữa, lúc này Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ quái dị. Bọn họ đều biết rõ bệnh nhân mất máu nghiêm trọng như vậy không thể nào thèm ăn gì cả.  

Mặc dù vừa nãy bọn họ đều ngửi thấy mùi thơm cực kỳ hấp dẫn, cũng đều theo bản năng muốn biết thuốc này có mùi gì nhưng cũng tuyệt đối không đến nỗi thật sự muốn uống, có điều biểu hiện của bệnh nhân bây giờ đúng là ngoài dự liệu của bọn họ.   

Dựa theo kinh nghiệm của bọn họ, trước đây chưa bao giờ thấy chuyện nào như thế này.   

Giang Khương quay đầu nhìn vẻ mặt hai người, đương nhiên biết bọn họ đang nghĩ gì. Có điều hắn không có tâm tư giải thích với hai người này vì thứ này giải thích ra có chút khó hiểu, với cách suy nghĩ của hai người xuất thân là chủ nhiệm khoa này chỉ sợ không thể chấp nhận cách giải thích như vậy.
Advertisement
';
Advertisement