Giang Khương rất không thích chuyện này, không biết bước kế tiếp của mình là đúng hay sai quả thật rất khó chịu.
Không ai biết trong lòng hắn đang căm tức đến cỡ nào. Rõ ràng hai tuần nữa là có đầu mối, sau đó sẽ theo bệnh mà bốc thuốc. Nhưng lúc nào thời gian cũng không đủ. Dựa theo tình huống trước mắt, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được một tuần lễ mà thôi.
Cho nên, Giang Khương chỉ có thể vùi đầu vào tu luyện, hy vọng có thể tận lực rút ngắn hai tuần xuống một chút.
Mặc dù có chút không kịp, nhưng bỏ cuộc không phải là tính cách của Giang Khương. Ít nhất, có thể sớm một ngày nói không chừng còn có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Trong mắt người khác, ngày thường bế quan khổ luyện là chuyện rất bình thường. Tại sao trong giờ phút quan trọng như thế này mà còn tâm trạng bế quan?
Cũng may, từ trước đến giờ Giang Khương luôn mang đến cho người của Thiên Y Viện cảm giác độc hành độc vị. Cho nên, cho dù Từ Khải Liễu có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi cặn kẽ tình huống. Mấy ngày qua, bà thật sự bận tối mắt tối mũi, có quá nhiều chuyện cần an bài.
Tổng đàn Cổ môn, Môn chủ Lưu Phong hiếm khi gương mặt đứng đắn ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc, Tôn Diệu Nguyệt cũng đang cau mày ngồi bên cạnh.
- Diệu Nguyệt, cô cảm thấy lần này Tuyệt Y Đường định sáp nhập vào Thiên Y Viện là vì sao?
Tiện tay đẩy tách trà đến trước mặt Tôn Diệu Nguyệt, Lưu Phong nói.
- Không biết.
Tôn Diệu Nguyệt đưa tách trà lên mũi ngửi một cái, uống hai hớp rồi đặt xuống bàn.
- Không phải đầu óc Lý Nguyên Bân có vấn đề sao? Nhập vào Thiên Y Viện, trừ phi ông ta điên rồi.
Lưu Phong nâng bình trà lên, đang định châm thêm nước cho Tôn Diệu Nguyệt, phát hiện trong tách của Tôn Diệu Nguyệt còn hơn phân nửa, liền cau mày châm thêm một chút, cười khổ nói:
- Tôi nghĩ Sơn Trường Đại Nhân không phải cũng giống như Lý Nguyên Bân, chạy đến Thiên Y Viện chứ?
Nghe giọng điệu nhạo báng của Lưu Phong, Tôn Diệu Nguyệt liếc mắt nhìn Môn chủ của mình, lãnh đạm nói:
- Môn chủ Lưu, ông hẳn biết khiêu khích Sơn Trường sẽ gặp phải hậu quả gì hay không?
- Được rồi, đùa một chút cũng không được sao? Lúc này không phải là lúc chúng ta nội loạn.
Nghe giọng điệu uy hiếp của Tôn Diệu Nguyệt, Lưu Phong vội vàng nhún vai, giải thích:
- Tôi chẳng qua thấy cô bắt đầu chê trà của tôi, hẳn là do Thanh Tâm Trà của Thiên Y Viện chiều hư.
Nói đến đây, Lưu Phong lại không nhịn được nhạo báng tiếp:
- Tôi nghĩ, Sơn Trường Đại Nhân, cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Chẳng lẽ chúng ta đánh đến Thanh Tâm Cốc của Thiên Y Viện sao?
- Được, đánh thì đánh. Tôi thèm chỗ đó đã lâu, đã muốn đánh đến đó rồi, đỡ cho tôi đi vơ vét tài sản của Giang Khương.
Sơn Trường Đại Nhân là loại người không sợ thiên hạ đại loạn. Khi nói đến đây, gương mặt tràn đầy tiếc nuối:
- Bây giờ cũng không tiện vơ vét tài sản của tiểu tử kia nữa. Người ta đã là Ủy viên thường vụ. Haiz, sớm biết hắn leo nhanh như vậy, lúc đầu tôi phải lấy hơn nửa cân mới được.
Đối mặt với Sơn Trường Đại Nhân không biết tiết tháo, Lưu Phong chỉ có thể nói là ngượng ngùng, trong lòng không khỏi nguyền rủa. Tại sao Sơn Trường Đại Nhân lúc trước lại đi chọn một Sơn Trường kế nhiệm như người này? Mặc dù thực lực đúng là hù chết người, nhưng tính cách lại không mạnh mẽ, đáng tin. Trong tương lai, nói không chừng sẽ vì một cân rưỡi trà mà bị tiểu tử kia đào đi luôn.
- Chúng ta nên tiếp tục thảo luận một chút chuyện này đi.
Môn chủ Lưu bất đắc dĩ nói.
- Thảo luận thì có ích gì, cứ bảo người đi điều tra, xem rốt cuộc là chuyện gì. Tôi tin rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Tôn Diệu Nguyệt nói như vậy, rốt cuộc cũng khiến cho Lưu Phong cảm thấy yên tâm. Xem ra, mặc dù vị Sơn Trường Đại Nhân có lúc không đứng cùng chiến tuyến, nhưng tóm lại suy nghĩ vẫn rất rõ ràng.
Trong lúc Lưu Phong thoáng vui vẻ một chút, bên tai lại truyền đến một câu:
- Mà thôi, để tôi gọi điện thoại hỏi cho rồi. Người của chúng ta trong Thiên Y Viện ít quá, chi bằng để tôi gọi hỏi Giang Khương, đáng tin hơn nhiều.
- Cái gì? Không ai nghe máy?
- Gọi lại lần nữa. Tiểu tử này làm Ủy viên thường vụ, xong tưởng mình là đại nhân vật sao?
- Vẫn không nghe? Mẹ kiếp, dám không nhận điện thoại của bà? Gọi lại.
Lưu Phong ngồi một bên nhìn chằm chằm Sơn Trường Đại Nhân, muốn nói rồi lại thôi.
- Giang Khương, tiểu tử này, cái giá thăng quan tiến chức cũng lớn quá nhỉ, ngay cả điện thoại của tôi cũng không nhận?
Giang Khương có chút loáng thoáng nghe bên tai có thanh âm của Tôn Diệu Nguyệt truyền đến, vừa lau mồ hôi trên trán, nói:
- Sơn Trường Đại Nhân, cô hò hét điện thoại cho tôi làm gì?
- Tôi gọi cho cậu đương nhiên là có chuyện. Nếu không phải tôi gọi cho cậu ba cuộc, cậu có phải không nghe điện thoại của tôi không?
Sơn Trường Đại Nhân vẫn chưa nguôi giận.
- Tôi đang bế quan. Điện thoại tắt máy hai ngày. Nếu không phải vừa lúc hoàn thành, thật là không chú ý.
Giang Khương cầm chai nước lên tu ừng ực, nói.
Nghe bên kia truyền đến tiếng uống nước, Tôn Diệu Nguyệt ngẩn ra, hỏi:
- Tuyệt Y Đường muốn sáp nhập vào Thiên Y Viện, chuyện lớn như vậy mà cậu còn bế quan?
- Cô cũng biết chuyện này?
Giang Khương tiện tay vứt chai nước sang một bên, sau đó cầm khăn lông lau mồ hôi, cau mày nói:
- Năng lực tình báo của các người cũng không tệ.
- Dĩ nhiên là biết. Nói mau, có phải đầu óc của Lý Nguyên Bân hỏng rồi không?
Thấy Giang Khương trực tiếp xác nhận, tinh thần Tôn Diệu Nguyệt không khỏi run lên.
- Dĩ nhiên không phải đầu óc ông ta bị hỏng rồi. Tuyệt Y Đường lớn như vậy, muốn nhập vào Thiên Y Viện chúng tôi, đương nhiên là có mục đích.
Lại ném khăn lông sang một bên, móc một viên đan dược bỏ vào miệng, cảm nhận viên đan dược hóa thành một dòng nước ấm chảy vào dạ dày, Giang Khương thở nhẹ ra một hơi, nói:
- Còn có chuyện gì nữa không? Không có, tôi tắt máy đây.
- Này này, mục đích gì thế?
Tôn Diệu Nguyệt vội vàng hỏi.
- Mục đích gì?
Giang Khương cau mày cười khổ:
- Sơn Trường Đại Nhân, cô là Sơn Trường Đại Nhân của Cổ môn, tôi là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện. Mục đích này trước mắt là bí mật của viện chúng tôi. Hơn nữa, tình huống cụ thể chúng tôi còn chưa biết rõ. Thậm chí, chuyện này có thành hay không còn rất khó nói. Nếu cô muốn biết rõ ràng, cô tự mình đi hỏi Lý Nguyên Bân đi.
- Đúng rồi, nếu hỏi được, nhớ nói với tôi một tiếng.
Nghe bên kia truyền đến tiếng tít tít, Tôn Diệu Nguyệt trừng mắt, sau đó tức giận ném điện thoại đi.
Nhưng Lưu Phong bên cạnh lại nhìn đến ngây người. Sơn Trường Đại Nhân nhà mình thật sự quá giỏi, trực tiếp hỏi tin tức từ đối phương luôn.
Thân là Môn chủ Cổ môn, lúc này Lưu Phong không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ Cổ môn bọn họ đã sớm cải thiện được mối quan hệ thù địch ngàn năm với Thiên Y Viện trong thời cai trị của ông sao?
Lắc đầu thật mạnh, ném những suy nghĩ này ra ngoài, Lưu Phong nhìn Tôn Diệu Nguyệt, cẩn thận hỏi:
- Tình huống như thế nào?
- Giang Khương nói đúng là có chuyện như vậy, nhưng dường như Lý Nguyên Bân đã đưa ra một điều kiện quá phận. Thiên Y Viện còn đang cân nhắc, cho nên nói chuyện này có được hay không thì khó nói lắm.
Tôn Diệu Nguyệt nói tiếp:
- Nhưng nghe giọng điệu của Giang Khương, điều kiện mà Lý Nguyên Bân đưa ra dường như không đơn giản. Thiên Y Viện cũng đang suy nghĩ và thảo luận chuyện này.
- Thật không?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sơn Trường Đại Nhân, Lưu Phong không nhịn được hỏi lại lần nữa. Tin tức này sẽ không đơn giản như vậy chứ? Không phải bên kia đang tương kế tựu kế hù dọa người khác chứ?
- Thật. Dù sao nếu ông muốn điều tra thì cứ tiếp tục điều tra. Tra được tình huống cặn kẽ thì báo lại cho tôi biết.
Dứt lời, Tôn Diệu Nguyệt đứng dậy, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Lúc này tiểu tử đó còn có tâm trạng bế quan, chuyện này có thành hay không còn chưa nhất định. Đúng là lãng phí thời gian của bà.
Nghe Tôn Diệu Nguyệt lẩm bẩm, Lưu Phong ngồi tại chỗ mặt đen như đít nồi. Đây rốt cuộc được xem là chuyện gì?
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Giang Khương cảm thấy năng lượng tích trữ của mình còn cách 100% thiếu không ít, nhưng cũng chỉ thở dài xuất quan.
Bởi vì, hoạt động dò xét động Long Sơn Phong đã kết thúc.
Khi bước vào phòng họp nhỏ, các thành viên trên căn bản đã đến đầy đủ. Ngay cả Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cũng đã sớm ngồi vào chỗ của mình, chỉ có hắn là người đến cuối cùng.
Nhưng tình huống như vậy không quan trọng. Đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, hắn có tư cách đến sau cùng.
Nhưng sau khi bước vào, đại đa số thành viên đều cổ quái nhìn hắn.
Khi Giang Khương còn chưa đến, mọi người đã nghe La Thiên Minh nói Giang Khương đang bế quan mấy ngày nay.
Trong tình huống nguy cấp còn bế quan, thật đúng là…Trừ hai ba người đã biết trước đó, những người còn lại đều nhìn chằm chằm Giang Khương, trong lòng có ngàn vạn con dê chạy qua, không biết dùng từ ngữ gì để hình dung vị Ủy viên thường vụ này.
- Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi.
Từ Khải Liễu gật đầu một cái, sau đó cầm một phần văn kiện đã sớm thu hút sự chú ý của mọi người, nói:
- Vừa nãy, ngoại viện đã gửi tài liệu dò xét động Long Sơn Phong cho chúng ta.
- Vừa rồi tôi đã xem qua một chút. Tình huống đúng là giống với lời y sư Nguyên Bân đã nói.
Nghe xong, ánh mắt của rất nhiều thành viên Hội Đồng Viện sáng lên, gương mặt lộ vẻ hưng phấn. Nhưng lời nói kế tiếp của Từ Khải Liễu lại khiến mọi người biến sắc.
- Nhưng mức độ nguy hiểm bên trong lại cực cao. Bởi vì không đủ thời gian xâm nhập, tiểu đội bảy người của chúng ta chỉ quay lại có năm người. Hơn nữa còn có ba người bị trọng thương.
Từ Khải Liễu vừa nói xong, mọi người không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Tiểu đội này bao gồm bảy Thiên giai ngoại viện tinh nhuệ nhất.