- Người của Tề gia đến gặp? Bây giờ đang ở ngoài cửa?
Nhìn nụ cười tươi rói của sư phụ, sắc mặt Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ trong nháy mắt sầm xuống.
Đặc biệt là Từ Thanh Linh, gương mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Tôn Diệu Nguyệt:
- Sư phụ, người không đến nổi thú vị như vậy chứ?
- Làm sao mà biết? Cái này không liên quan đến ta. Là chính bọn họ tự tìm đến cửa.
Tôn Diệu Nguyệt không ngừng rửa sạch quan hệ với mình, nhún vai nói:
- Con cảm thấy sư phụ của con là người như vậy sao?
- Sẽ!
Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
………
Trán Sơn Trường Đại Nhân nổi đầy hắc tuyến, không rõ tại sao hình tượng của mình trước mặt các đệ tử lại xấu như vậy. Mặc dù…chuyện này đúng là có liên quan đến cô, nhưng cô cũng đâu yêu cầu cha con Tề gia đến gặp chứ.
Mặc dù không muốn gặp cha con Tề gia, nhưng bất kể thế nào, Sơn Trường Đại Nhân ở một phương diện khác vẫn phải có chút uy nghiêm. Cho nên, hai tiểu mỹ nữ đành phải đi theo sư phụ đến gặp cha con Tề gia.
- Tề Lãng, Tề Nhạc Minh bái kiến Sơn Trường Đại Nhân.
Trước mặt Tôn Diệu Nguyệt, cha con Tề gia rất cung kính. Nhưng nhắc đến thì cha con bọn họ cũng không dễ dàng gì. Sơn Trường Đại Nhân nổi tiếng tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường. Nếu không phải vì tương lai của Tề gia và Tề Nhạc Minh, hai cha con bọn họ nguyện ôm chân Môn chủ Lưu Phong chứ không chạy đến đây.
- Đây là chút đặc sản của tỉnh chúng tôi, xin Sơn Trường Đại Nhân và hai vị tiểu thư nhận cho.
Khi Tề Lãng tỏ thành ý, Tề Nhạc Minh cẩn thận đem cái hộp trong tay đưa lên.
Tuy nói là đặc sản nhưng giá trị lại không hề nhỏ. Ít nhất là vì những thứ này, Tề gia bỏ ra không ít khí lực. Vật này chỉ có ở Nam Cương, sản lượng rất ít. Một năm sản xuất cũng chỉ được hai ba ký. Người bình thường căn bản cũng không nhìn thấy được thứ này, bởi vì đã bị các thế lực lớn phân chia.
Lần này, để đổi lại sự vui vẻ của Sơn Trường Đại Nhân, Tề Lãng đúng là hao phí không ít.
Mặc dù không quá nguyện ý, nhưng Lý Tiểu Vũ vẫn tiến lên thay sư phụ của mình tiếp nhận cái hộp. Nhưng cô một chút cũng không thích gương mặt đang mỉm cười lấy lòng của Tề Nhạc Minh. Mặc dù gương mặt này không tệ, nếu bỏ vào trường học, nhất định sẽ là đối tượng được truy đuổi của các nữ sinh. Nhưng bởi vì tên tiểu tử này đã từng đánh Giang Khương, Lý Tiểu Vũ liền không ưa.
Nhìn vị tiểu mỹ nữ mặt không đổi sắc tiếp nhận cái hộp trong tay mình, trong lòng Giang Nguyệt Minh không khỏi có chút phiền muộn. Trước giờ y chưa từng hạ thấp mình lấy lòng người khác như vậy, huống chi là đàn bà.
Nhưng lúc này, Tề Nhạc Minh không dám không vui, chỉ âm thầm cắn răng:
- Cứ giả bộ đi. Chờ lão tử làm xong chuyện của mình, cô sẽ biết sự lợi hại của lão tử.
- Vân Nhĩ?
Nhìn Lý Tiểu Vũ đưa cái hộp lên, mở ra, Tôn Diệu Nguyệt thoáng cau mày, ngẩng đầu nhìn Tề Lãng.
- Sơn Trường Đại Nhân quả nhiên là người có kiến thức rộng rãi. Đây chính là Vân Nhĩ, có tác dụng dưỡng nhan rất tốt.
Trong lòng Tề Lãng cảm thấy rất vui. Nếu Sơn Trường Đại Nhân đã nhận ra vật này, vậy thì tốt quá. Dù sao thứ đồ này không nhiều người biết. Nếu Sơn Trường Đại Nhân không biết nhìn hàng, Tề Lãng xem như phí một phần tâm ý của mình rồi.
- Ừm, Tề gia chủ có lòng rồi.
Tôn Diệu Nguyệt hài lòng gật đầu, đem cái hộp đặt sang một bên, nhìn Tề Lãng, cười nói:
- Ánh mắt Tề gia chủ không tệ, quyết đoán cũng không tệ.
Thấy lời này của Tôn Diệu Nguyệt có chút không giải thích được, Tề Lãng chẳng qua chỉ ngẩn người một chút, sau đó mừng rỡ nói. Xem ra Sơn Trường Đại Nhân rất hài lòng về ông, vội vàng kính cẩn nói:
- Cảm ơn Sơn Trường Đại Nhân đã khen ngợi. Cổ môn dưới sự dẫn dắt của Sơn Trường Đại Nhân và Môn chủ, nhất định sẽ phát triển rất nhanh, tiền đồ vô lượng. Tề gia chúng tôi được hưởng ơn mưa móc. Tôi nghĩ có Tề gia chúng tôi là tấm gương, nhất định sau này sẽ có nhiều người hơn đến làm môn hạ Cổ môn.
- Ừm, Tề gia chủ nói không sai. Sự phóng khoáng của Cổ môn ta không phải bà già Từ Khải Liễu có thể so sánh được. Chỉ cần Tề gia chủ một lòng dốc sức vì Cổ môn chúng tôi, dĩ nhiên là không thiếu phần tốt rồi.
Tôn Diệu Nguyệt làm sao mà không hiểu ý của Tề Lãng, lập tức khẽ mỉm cười. Đối với dạng chân chó hiểu chuyện như vậy, cô tất nhiên là không ngại cho ít lời ngon ngọt rồi.
Trong lòng Tề Lãng lại càng mừng rỡ hơn. Mặc dù tính tình của vị Sơn Trường Đại Nhân này hỉ nộ vô thường, nhưng theo người ta đồn thì là một nhân vật đáng tin. Chỉ cần cô vui vẻ, chỗ tốt sẽ nhiều hơn. Nếu cô đã nói như vậy, tất nhiên là đã hài lòng về ông ta. Hy vọng của Tề Nhạc Minh sẽ càng lớn hơn.
Lập tức cung kính nói:
- Cảm ơn Sơn Trường Đại Nhân.
Nhìn hai cha con cung kính ngồi đó, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt lóe lên, sau đó lơ đãng liếc nhìn hai đệ tử của mình, thoáng trầm ngâm một chút, nở nụ cười châm biếm, nói:
- Tiểu Vũ, Tề công tử lần đầu tiên đến nơi này của ta. Con thay mặt ta dẫn Tề công tử đi tham quan một chút.
- Sư phụ…
Nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, hai hàng lông mày của Tôn Diệu Nguyệt liền cau lại. Tại sao lại là cô chứ?
- Sao? Còn không mau đi?
Thấy biểu hiện không hài lòng của đệ tử nhà mình, trong lòng Tôn Diệu Nguyệt âm thầm vui mừng. Cũng may mà cô không gọi đại đệ tử. Nếu là đại đệ tử, đánh giá là Từ Thanh Linh sẽ không nể mặt sư phụ, quay người bỏ đi ngay.
Vẫn là tiểu đệ tử đáng tin hơn. Cho dù không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng vẫn nể mặt sư phụ là cô đây một chút.
Mặc dù vô cùng không muốn nhưng tính cách của Lý Tiểu Vũ trước giờ hiền lành, liền gật đầu với Tề Nhạc Minh đang mỉm cười với cô, sau đó liếc nhìn Từ Thanh Linh đang lạnh nhạt, cong miệng khẽ hừ một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy căm tức. Quả nhiên là hiền thì hay bị người ta khi dễ mà. Nếu không phải như vậy, tại sao không phải là Từ Thanh Linh mà là cô chứ?
Lúc này, Từ Thanh Linh cũng cảm thấy mất hứng. Sư phụ của mình càng lúc càng không đáng tin cậy. Thậm chí ngay cả người của mình cũng có thể đánh chủ ý. Mặc dù tạm thời không tính trên đầu cô, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Lý Tiểu Vũ, rồi lại nhìn gương mặt tràn đầy hưng phấn của Tề Nhạc Minh, trong lòng âm thầm mong đợi. Mặc dù Lý Tiểu Vũ tính tình ôn hòa, nhưng cũng không còn đơn thuần như trước kia, mặc cho người ta khi dễ. Hơn nữa, một năm qua, tính cách này lại càng lúc càng rõ.
Cộng thêm tình cảm sâu nặng với Giang Khương, nhất định sẽ không bao giờ thích Tề Nhạc Minh. Nếu Tề Nhạc Minh có ý gì, khẳng định sẽ không bao giờ được.
Tôn Diệu Nguyệt thấy tiểu đệ tử của mình lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người đi, rồi nhìn gương mặt hưng phấn không che giấu được của cha con Tề gia, trong lòng có chút nghiền ngẫm.
Mặc dù tiểu đệ tử của cô tức giận, nhưng tổng cũng không đến mức quá đáng. Bây giờ phải xem thủ đoạn của Tề Nhạc Minh thôi. Đệ tử của cô cũng không thể cứ hướng về Giang Khương. Dù sao cơ hội thì cô cũng đã cho rồi, mặc dù tiểu tử Tề gia không so được với Giang Khương, nhưng thủ đoạn cua gái thì chắc không thể thiếu. Nếu đệ tử của cô không thích, cũng chỉ có thể trách y quá dở.
Đến nỗi Tề Lãng nhìn thấy con trai của mình hí hửng ra ngoài, trong lòng cũng mừng rỡ không thôi. Quả nhiên lần này đến đây là đúng. Vị Sơn Trường Đại Nhân còn cố ý tạo cơ hội cho con trai của ông. Xem ra, chuyện này bất kể được hay không, bắp đùi của Sơn Trường Đại Nhân nhất định là ôm chắc.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên gương mặt Tề Lãng lại càng cung kính hai phần.
Chỉ có Từ Thanh Linh ngồi một bên nhìn biểu hiện của mọi người, rồi lại nhìn biểu hiện quái dị của sư phụ, khẽ hừ một tiếng, sau đó mỉm cười.