Mỹ, Nhà Trắng, Tổng thống Mỹ Omar đang ngồi trong phòng bầu dục, hai tay chống lên bàn làm việc rộng lớn, sắc mặt âm trầm nhìn bản báo cáo trước mặt, cau mày im lặng.
Tất cả đám phụ tá đứng bên cạnh không ai dám lên tiếng. Đã biết được tâm trạng của Tổng thống không tốt, không ai muốn ra mặt để rồi phải hứng cơn thịnh nộ của Tổng thống.
Phụ tá trưởng nhìn chung quanh, thấy không ai lên tiếng, ánh mắt hiện lên sự khinh thường, chần chừ một chút rồi nói:
- Tổng thống.
- Chuyện gì, Pearce?
Nghe tiếng gọi, Tổng thống Mỹ Omar ngẩng đầu nhìn phụ tá trưởng của mình, cau mày hỏi.
- Tổng thống, tôi cho rằng chuyện này không cần phải lo lắng quá mức.
Phụ tá trưởng chậm rãi nói:
- Tôi nghĩ đây chẳng qua chỉ là mưu kế do Hoa Hạ cố ý bày ra. Bởi vì nhân vật của sự kiện lần này không phải là cao tầng Hoa Hạ, chỉ là thân phận đặc biệt. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có đàn bà và con nít. Với thân phận của hắn, để bảo vệ an toàn cho hắn, làm như thế cũng không phải là kỳ quái. Cho nên, căn cứ vào phân tích của nhân viên tình báo chúng tôi, đây chỉ là làm màu mà thôi.
Nghe Phụ tá trưởng nói, ánh mắt Omar chớp động, trầm giọng nói:
- Ý của anh là, lần này không phải Hoa Hạ chủ động khiêu khích?
- Đúng, tôi cho là như vậy. Dù sao, điều này đối với Hoa Hạ cũng chẳng có gì tốt, lại còn có nguy hiểm nhất định.
Phụ tá trưởng chậm rãi nói:
- Ít nhất tôi không nghĩ ra Hoa Hạ có lý do gì để động can qua vào lúc này.
Tổng thống Omar như có điều suy nghĩ, sau đó gật đầu rồi nhìn các phụ tá còn lại, nói:
- Ý kiến của mọi người như thế nào?
Nghe Tổng thống hỏi, đám phụ tá nhìn nhau, sau đó gật đầu. Phụ trách an ninh quốc gia, Rice lên tiếng:
- Tổng thống, tôi đồng ý với ý kiến của Pearce. Chuyện xảy ra tạm thời không có ảnh hưởng đối với nước chúng ta. Duy nhất cần để ý chính là thứ đã bị đặc công mang đi.
Thấy người phụ trách an ninh cũng khẳng định như vậy, sắc mặt Omar mới thư giãn được vài phần, thở ra một hơi, sau đó nói:
- Yêu cầu bên tình báo tiếp tục theo dõi việc này. Nếu có bất kỳ tình huống nào bất thường, lập tức báo cáo lại cho tôi. Vật đã bị lấy đi, lấy được thì lấy, không lấy được thì thôi, cũng không cần vì việc này mà chọc giận đối phương.
- Vâng.
Lúc này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Không ai hy vọng có dị động xảy ra. Chỉ cần không phải đối phương tận lực giơ quả đấm của mình, chuyện này còn dễ nói. Nếu quả thật đối phương cố ý an bài, nói như vậy không chừng đối phương còn có động tác gì lớn phía sau.
Đây mới là điều mà mọi người lo lắng nhất. Nếu không có, liên quan đến cái gọi là bí mật kỹ thuật, đám chính khách cũng không quá mức lo lắng. Bí mật kỹ thuật của Mỹ có lộ ra ngoài một ít thì bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Dưới sự chú ý của vô số vệ tinh, chiếc máy bay thương vụ G650 của Giang Khương cũng đã chậm rãi đáp xuống sân bay. Người của ban Ngoại giao cũng đã sớm an bài người đến đón.
Thiết Quân được đưa xuống máy bay, nhìn những gương mặt quen thuộc xung quanh, không khỏi cảm khái trong lòng. Vốn tưởng rằng lần này y không về được, nhưng bây giờ không chỉ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn an toàn trở lại quốc gia, khiến cho y kích động không thôi.
Giang Khương giao cái usb vẫn giữ rất kỹ cho Thiết Quân, cười nói:
- Được rồi, anh hãy tự cầm lấy vật này đi. Tôi sẽ đưa anh đến quân khu Kim Lăng, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Qua một tuần nữa, anh có thể khôi phục lại hoàn toàn.
- Thượng tá Giang, cảm ơn anh.
Cho đến bây giờ vẫn chưa biết được thân phận của Giang Khương, Thiết Quân cũng chỉ đành xưng hô như vậy.
Giang Khương cười phất tay:
- Không cần cảm ơn, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.
Nhìn gia đình Giang Khương chậm rãi rời khỏi, vẻ cảm khái trong mắt Thiết Quân lại càng nhiều. Y ở trên máy bay cũng mấy tiếng, trên căn bản đã hiểu rõ được tình huống. Để đảm bảo y không rơi vào tay giặc, quốc gia vận dụng hai tàu ngầm hạt nhân, một hạm đội khu trục và một hàng không mẫu hạm trực tiếp uy hiếp Hy Lạp.
Thiết Quân biết rất rõ, nếu như không nhờ có chàng thanh niên trước mắt, muốn bảo vệ được y, cấp trên tuyệt đối sẽ không phí sức lực lớn như vậy, thậm chí còn mạo hiểm trực tiếp khơi mào chiến tranh để vận dụng lực lượng lớn như vậy để cứu y.
Y không biết nhiều về Giang Khương, nhưng y biết, với kinh nghiệm và phân tích của y, hoàn toàn đoán không ra thân phận chân chính của người thanh niên này.
Nhưng là một lính đặc công tinh nhuệ, y cũng biết việc này mình không nên hỏi, tuyệt đối không nên hỏi.
Cho nên, y sẽ đem những thứ này giấu sâu trong lòng, vĩnh viễn nhớ chàng thanh niên này và những ngày vừa qua.
Từ Khải Liễu khẽ cau mày, vẻ mặt tức giận nhìn Giang Khương trước mặt, nói:
- Cậu đấy, có thể khiêm tốn được một chút không? Tại sao đến đó mà còn có thể gây ra chuyện? Hơn nữa lại còn là chuyện lớn?
Giang Khương nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội, nói:
- Viện trưởng, tình huống này chắc người cũng đã biết. Trong tình huống như vậy, con còn có thể thấy chết mà không cứu sao? Trước kia con cũng làm ngành này, biết sự khổ cực của họ. Nếu con không cứu anh ấy, sau này con sẽ không yên giấc mà ngủ.
Nhìn vẻ mặt đầy vô tội của Giang Khương, Từ Khải Liễu cũng chỉ có thể hung hăng trợn mắt một cái, sau đó thở dài:
- Được rồi, ta biết có nói với con mấy thứ này cũng vô dụng thôi.
- Lần này bảo con trở về, con hẳn biết là chuyện gì chứ?
Giang Khương gật đầu, hai mắt nheo lại, nói:
- Con biết, y sư Lý Nguyên Bân muốn trở về viện.
- Biết thì tốt. Bất kể thế nào, trong viện cũng chỉ có con là thân thiết với bên đó nhất. Cho nên, chuyện này con không thể lơ là. Đến lúc đó con cần phải nghiêm túc cho ta.
Từ Khải Liễu nói, gương mặt hiện lên sự phiền muộn, thở dài nói:
- Thật ra thì quan hệ giữa ta và y sư Nguyên Bân cũng khá tốt, nhưng không nghĩ đến...Đã hai mươi năm rồi, chỉ sợ khi gặp lại đã không còn như trước kia nữa.
Nói đến đây, Từ Khải Liễu dừng một chút, nhìn Giang Khương, nghiêm túc nói:
- Thật ra thì những người trong viện cũng đã lạnh nhạt với ông ấy. Nếu không lạnh nhạt thì cũng là ngăn cách. Có những thứ nhất định phải là cậu câu thông, cậu biết chưa?
- Con biết rồi.
Giang Khương nhún vai, mặt đầy buồn bực không biết làm sao. Thật ra, hắn một chút cũng không thích giao thiệp với lão già đó.