Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Đối mặt với hành động khác thường chưa từng xuất hiện mấy chục năm qua của Hoa Hạ, trong vòng năm phút, Tổng thống Mỹ đã bị đánh thức trong giấc ngủ.   

             Sau khi Thủ tướng Nhật nghe được tin tức, sắc mặt trong nháy mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm phụ tá, ngạc nhiên hỏi:   

             - Hoa Hạ nổi điên gì thế?   

             Khụ! Ho khan một tiếng, sảng khoái nâng tách trà lên uống để thấm giọng, Tổng thống Hy Lạp lắng nghe một nhân viên vừa mới xông vào phòng làm việc báo cáo lại, sợ đến mức đánh rơi cái ly trong tay, gương mặt tràn đầy kinh hãi, bị hớp nước trà nóng làm sặc, cả nửa ngày cũng không khôi phục lại tinh thần.   

             Vất vả lắm mới hồi phục lại, Tổng thống Hy Lạp hoảng sợ nhìn nhân viên trước mặt, run giọng hỏi:   

             - Cái gì? Cậu nói cái gì?   

             - Tổng thống, căn cứ theo biểu hiện của tình báo, trước mắt đang có bốn tàu ngầm nguyên tử, một đội tàu khu trục đang tiến về phía nước ta. Ngoài ra, còn có một hàng không mẫu hạm của Hoa Hạ cũng vừa rời khỏi cảng.   

             Nghe nhân viên báo lại, Tổng thống Hy Lạp kêu lên:   

             - Sao có thể? Sao Hoa Hạ có thể làm như vậy? Tại sao?   

             Người nhân viên phát hoảng lên, nói:   

             - Tổng thống, tình báo đã nhận được chứng thật từ phòng không Bắc Mỹ, bọn họ nhắc nhở chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.   

             Nghe nhân viên nói xong, sắc mặt Tổng thống Hy Lạp trắng bệch, hoảng sợ nhìn đám phụ tá vừa nãy còn cười đùa không dứt, bây giờ mặt tái ngắt, run giọng nói:   

             - Vậy phải làm sao bây giờ?   

             Đám phụ tá nhìn Tổng thống đang thở hổn hển, trố mắt nhìn nhau, cả nửa ngày cũng không nói nên lời.   

             - Còn ba phút. Tham tán Lâm, tôi đề nghị anh nên thông báo cho bọn họ xuống thuyền ngay. Nếu không, ba phút sau, tôi sẽ hạ lệnh tấn công.   

             Trên bến tàu, Trung tá Hubert nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt lóe lên sự không kiên nhẫn, sau đó nhìn vẻ mặt lo âu của Tham tán Lâm, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng âm thầm vui mừng, rốt cuộc không cần miệng lưỡi với người này nữa.   

             Vẻ lo âu trên gương mặt Tham tán Lâm không hề che giấu. Nghe Trung tá Hubert nói xong, mặc dù biết thời gian không còn nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn đồng hồ đeo tay. Y vừa rồi tranh thủ để được lên thuyền, nhưng không ngoài dự liệu là đối phương không đồng ý.   

             Bên phía đại sứ cũng không có tin tức, càng khiến cho y cảm thấy tuyệt vọng. Bây giờ y còn chưa biết được trên du thuyền rốt cuộc là ai nữa. Y chỉ có thể khẳng định đặc công đó nhất định là ở trên thuyền, hơn nữa vật kia cũng ở trên thuyền luôn.   

             Nhưng quan trọng hơn, y biết trên thuyền còn có một người có phân lượng rất nặng. Hơn nữa là do đối phương muốn giữ vị đặc công và cái vật đó. Nếu không cũng không gây ra tình huống như lúc này.   

             Là một nhân viên ngoại giao cao cấp, Lâm Quốc Huy có chút không rõ đầu mối. Y biết rất rõ sự kiện lần này là tuyệt đối bất ngờ. Nếu không, tại sao đại sứ ngay cả một chút tin tức cũng không biết. Ở Hoa Hạ, rốt cuộc là ai có thể tự do phóng khoáng như thế? Ai dám tự do phóng khoáng như thế? Ai có thể có tư cách tự do phóng khoáng như thế?   

             Thấy Lâm Quốc Huy mặt đầy khổ sở đứng ở nơi đó, vẻ mặt đắc ý của Trent đứng đằng sau Hubert càng lúc càng nhiều, rốt cuộc không nhịn được giễu cợt, nói:   

             - Tham tán Lâm, anh còn định không khuyên bọn họ đầu hàng sao?   

             Nhìn gã tóc vàng giễu cợt mình, Lâm Quốc Huy hít sâu một hơi, nhìn đối phương, dửng dưng nói:   

             - Anh là ai? Có tư cách gì mà chen vào cuộc nói chuyện giữa tôi và Thượng tá Hubert?   

             - Cậu…   

             Thấy đối phương ra vẻ khinh thường mình, sắc mặt Trent tái xanh. Mặc dù y biết mình vốn không nên chen vào, bởi vì y không có thân phận. Bị đối phương làm nhục cũng không thể phản kích.   

             Trent hít một hơi thật sâu, gương mặt thoáng tốt hơn mấy phần, sau đó nhìn Lâm Quốc Huy, nói:   

             - Không cần quan tâm tôi là ai. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, trước mặt tôi cậu chẳng là gì cả. Bây giờ cậu hãy nhìn đi, đối mặt với tình huống như vậy, cậu có thể làm gì?   

             - Còn tôi, tôi có thể quyết định rất nhiều thứ. Cậu chỉ có thể đứng đây mà chẳng ra sức được gì.   

             Nghe Trent giễu cợt như vậy, cùng với ánh mắt đáng ghét của y, Lâm Quốc Huy không nhịn được nheo mắt một cái, trong lòng có chút không cam. Một ngọn lửa giận xông thẳng lên não, nhưng cũng chỉ có thể nén lại. Y biết rõ thân phận của đối phương, nhưng cũng biết mọi người không thể xé rách da mặt với nhau được.   

             Cho nên, lúc này chỉ có thể im lặng. Cũng không còn cách nào, trong thời điểm mà sự thật thắng hùng biện, có da mặt dày chống đỡ thì cũng chỉ bị giễu cợt nhiều hơn thôi. Phải chi quốc gia mình mạnh hơn một chút, cường thế hơn một chút, y cũng không đứng đây để người ta giễu cợt mà không có sức mạnh để phản kích. Thân là quan viên cao cấp, nhưng lại không che chở được cho đồng bào của mình ở đằng sau.   

             Trong lúc Lâm Quốc Huy mím chặt môi, cầm điện thoại định gọi cho người trên du thuyền tạm thời có nên cân nhắc tiếp nhận điều kiện của đối phương hay không, để tránh tạo thành tổn thất lớn hơn, điện thoại trong tay y bỗng vang lên.   

             - Là điện thoại của đại sứ.   

             Nhìn số điện thoại, tinh thần Lâm Quốc Huy run lên. Y hy vọng đại sứ sẽ mang đến tin tức tốt cho mình.   

             Lắng nghe bên kia nói xong, sắc mặt vốn tái nhợt của Lâm Quốc Huy đã dần hồng nhuận hơn, kích động xác nhận lại lần nữa. Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt nhìn hai người Trent và Hubert đã có chút ánh sáng.   

             - Như thế nào? Tham tán Lâm, anh còn một phút. Sau một phút, chúng tôi sẽ bắt đầu tấn công.   

             Trung tá Hubert lạnh lùng nhìn Lâm Quốc Huy, nói.   

             Nhìn Lâm Quốc Huy, vẻ mặt trào phúng trên gương mặt Trent lại càng nồng đậm:   

             - A, Tham tán Lâm, lần này cậu đã tuyệt vọng chưa? Mau tranh thủ kêu bọn họ đầu hàng đi. Có lẽ tôi sẽ suy tính lại, chiếu cố cho bọn họ một chút.   

             - Đầu hàng?   

             Lâm Quốc Huy cau mày, đột nhiên mỉm cười nhìn chiếc du thuyền đằng sau lưng mình, cùng với mấy nòng súng vẫn đang chỉa về phía bên tàu, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn hai người, nói:   

             - Thời gian đã đến. Người của chúng tôi kiên trì rất lâu, và tôi cũng kiên trì rất lâu.   

             - Tôi cố gắng là vì bảo vệ quốc gia và nhân dân chúng tôi.   

             - Quốc gia và nhân dân chúng tôi, vào lúc này tất nhiên sẽ không bỏ rơi chúng tôi.   

             - Cho đến bây giờ chúng tôi cũng không đầu hàng.   

             - Lần này tất nhiên cũng sẽ như vậy.   

             Nhìn sắc mặt thay đổi của Hubert và Trent, nụ cười trên gương mặt Lâm Quốc Huy chợt tắt, ngẩng đầu lên nhìn Hubert, trầm giọng nói:   

             - Trung tá Hubert, bây giờ tôi đại diện cho đất nước chúng tôi đưa ra lời cảnh cáo nghiêm túc với quý quốc. Nếu quý quốc dám cả gan công kích thành viên nước chúng tôi, đất nước chúng tôi sẽ chính thức tuyên chiến với quý quốc.   

             Nói đến đây, Lâm Quốc Huy dừng lại một chút, nhìn hai người kia đang kinh hãi lắng nghe y nói, liền tiếp tục:   

             - Đồng thời, vừa rồi đại sứ quán Hoa Hạ đã chính thức đưa ra chính sách kháng nghị với quý quốc lần nữa. Thành viên lãnh đạo cao cấp nước chúng tôi bị tập kích vũ trang, chúng tôi hoài nghi quý quốc cố ý bao che cho mấy tổ chức vũ trang, đồng thời yêu cầu hộ tống thành viên của nước chúng tôi rời khỏi đây, sau đó đưa ra báo cáo điều tra tương ứng, và chính thức xin lỗi chính phủ nước chúng tôi.   

             Nghe Lâm Quốc Huy nói xong, Trung tá Hubert còn chưa lên tiếng, Trent bên cạnh đã thất thanh kêu lên:   

             - Tham tán Lâm, cậu điên rồi sao? Cậu có biết mình đang nói gì không?   

             - Tôi dĩ nhiên là biết.   

             Lâm Quốc Huy nhìn sắc mặt tái xanh của Trent và sắc mặt kinh nghi của Trung tá Hubert, khóe miệng nhếch lên, nói:   

             - Nếu các người còn không biết, như vậy để tôi tiết lộ chút tin tức cho các người biết.   

             - Nước tôi đã xuất ra bốn tàu ngầm nguyên tử, một đội tàu khu trục, một hàng không mẫu hạm tiến về nơi này. Trên hàng không mẫu hạm chở đầy máy bay chiến đấu, đang thuận lợi tiến về Thái Bình Dương. Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, cho đến khi thành viên nước chúng tôi về đến quốc gia an toàn thì mới ngưng.   

             Nghe Lâm Quốc Huy nói, hai người kia trợn tròn, mặt đầy kinh hãi. Trent há to miệng, muốn nói điều gì nhưng cái gì cũng không nói được.   

             Trung tá Hubert nhìn về phía chiếc du thuyền, rồi lại nhìn Trent bên cạnh, do dự một chút, rốt cuộc cắn răng bước sang một bên, cướp điện thoại trên tay sĩ quan phụ tá, bắt đầu liên lạc.   

             Y không dám tin lời nói của Tham tán Lâm, nhưng rồi cũng không cách nào không tin. Bởi vì đối phương không thể nói như vậy vào lúc này.   

             Cho nên, y muốn cấp trên chứng thật chuyện này. Y tin rằng, nếu đó là sự thật, thượng cấp hẳn cũng đã nhận được tin tức.   

             Nói vài câu với bên kia, sắc mặt Trung tá Hubert ngày càng tái nhợt, lúc này điện thoại trong tay Trent vẫn đang há mồm ngẩn cả người bên cạnh Lâm Quốc Huy chợt vang lên.  

             Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Trent cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, sắc mặt biến đổi, bước sang một bên nhận điện thoại.   

             Hai phút sau, ai nấy đều nhợt nhạt cúp điện thoại. Trent ngẩng đầu nhìn Lâm Quốc Huy đang đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, mím môi một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng lẫn khó tin, sau đó quay đầu rời đi.   

             Gương mặt Hubert tái xanh, cố gắng nặn ra nụ cười, nhìn Lâm Quốc Huy, nói:   

             - Tham tán Lâm, xin mời thành viên của quý quốc xuống thuyền. Tôi sẽ hộ tống các người đến nơi các người muốn đến. Nước chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả thành viên quý quốc trở về đất nước.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement