- Trưởng ban, chúng ta còn mười phút nữa là có thể lên bờ.
Diêu Nhất Minh thấp giọng báo cáo với Giang Khương:
- Bây giờ nhân viên của chúng ta đang chạy đến bến tàu, nhưng người của sứ quán thì nửa tiếng nửa mới đến được.
Giang Khương gật đầu. Hắn hiểu động tác của đại sứ quán. Dù sao không phải ai cũng có được hiệu suất như Thiên Y Viện. Hơn nữa, có nhân viên của Thiên Y Viện ở đây, sau khi hắn đến Hy Lạp đã an bài bên cạnh hắn, tùy thời phản ứng nên mới nhanh như vậy, lập tức nói:
- Được rồi, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, hộ tống Tiểu Bảo rời đi. Ngoài ra, điều một nhóm người đưa chúng tôi đến đại sứ quán trước.
- Vang, Trưởng ban.
Lúc này, điện thoại trong tay Eve vang lên. Eve nói vài câu với bên kia, sắc mặt thay đổi, sau đó nhìn Giang Khương, nói:
- Giang Khương, người của tôi cũng sắp đến, nhưng bọn họ phát hiện có một nhóm người đang chạy đến bến tàu, lại còn mang theo vũ khí, nhưng không phải người của các anh, cũng không giống người của chính phủ Hy Lạp.
Nghe xong, sắc mặt Giang Khương khẽ biến, thoáng trầm xuống, sau đó nhìn Diêu Nhất Minh, nói:
- Bảo người của chúng ta chuẩn bị đánh lén. Một khi đối phương làm khó dễ thì toàn lực đánh ra.
Mặc dù còn chưa xác định thân phận của đối phương, nhưng lúc này, trừ người của mình ra thì chỉ là địch. Giang Khương không cần suy nghĩ nhiều liền có thể đoán ra được lai lịch của đối phương. Ngoại trừ người Mỹ đang đuổi giết Thiết Quân thì không còn người nào có được phản ứng nhanh như vậy nữa.
Là một nước quyền lực nhất thế giới, có lực lượng ẩn núp tại Hy Lạp cũng chẳng phải chuyện kỳ quái. Chẳng qua Giang Khương âm thầm kinh hãi chính là, tình huống mà hắn lo lắng nhất đã xuất hiện.
Xem ra thứ đồ mà Thiết Quân lấy được không phải chuyện đùa. Nếu không, không đến nỗi để Mỹ phải đích thân vận dụng lực lượng của mình động thủ trên địa bàn của Hy Lạp.
Diêu Nhất Minh mặt đầy ngưng trọng cầm điện thoại vệ tinh bước sang một bên hạ mệnh lệnh. Là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, Giang Khương không được phép xảy ra vấn đề. Nếu thật vì chuyện của thế tục mà bị thương tổn hoặc nghiêm trọng hơn, người có liên quan phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Đến lúc đó, nếu thật xảy ra vấn đề, cho dù là chính phủ Mỹ, cũng vì vậy mà phải trả một cái giá thật đắt. Hậu quả sẽ không ai có thể chịu đựng được. Bất luận thế lực này có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa.
Hơn nữa, tất cả thành viên Thiên Y Viện tham gia chuyện này cũng sẽ bị xử phạt nghiêm trọng.
Sắc mặt của vị cao thủ Thiên giai cũng ngưng trọng, dẫn hai cao thủ Địa giai cầm vũ khí đứng trước mặt Giang Khương.
- Nhiệm vụ của các người là bảo vệ Tiểu Bảo, Tuyên tiểu thư và Phan tiểu thư. Một khi chúng tôi lên bờ thành công, nếu có dị động, nhân viên của chúng ta và lực lượng Huyết tộc phải hộ tống bọn họ đến địa phương an toàn.
Giang Khương nhìn ba người, nói.
Ba người nhìn nhau, sau đó vị cao thủ Thiên giai không dám chậm trễ, gật đầu nói:
- Vâng, Thường ủy Giang.
Thật ra cũng không có mấy ai quan tâm đến đám người Mỹ. Người của đối phương không thể quá nhiều. Có cao thủ của Thiên Y Viện và Huyết tộc tiếp ứng, cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Nhưng điều làm cho mọi người khó xử chính là, nếu cảnh sát và quân đội Hy Lạp ra mặt, đó lại là một vấn đề lớn. Không ai muốn phát sinh mâu thuẫn với quân đội và chính quyền địa phương. Dù sao sức mạnh cá nhân có mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với cơ quan vũ lực. Một khi chân chính phát sinh mâu thuẫn, Giang Khương cũng không phải vì mình có nhiều người mà có thể rời khỏi Hy Lạp an toàn.
Biện pháp duy nhất chính là không dính vào quân đội, nhanh chóng chạy đến đại sứ quán. Nếu bị chặn lại, vạn nhất bị tẩu hỏa, cũng chỉ có thể cưỡng ép xông lên.
Đến lúc đó, máy bay cũng không thể sử dụng, chỉ có thể lén lút rời đi. Giang Khương cũng không muốn gia đình chạy chật vật như vậy. Nói sau, hắn cũng là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện, nếu giống như dân tỵ nạn cụp đuôi chạy trốn, truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười đến rụng răng sao?
Mấy phút sau, bến tàu đã thấy thấp thoáng đằng xa. Mặc dù bến tàu đang rất yên tĩnh nhưng mọi người đều biết, chỉ cần du thuyền cập bờ, mọi chuyện sẽ xảy ra.
- Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Hộ vệ Thiên giai đã sớm tiếp nhận quyền chỉ huy. Chuyện phân công như vậy, tất nhiên không thể để cho Ủy viên thường vụ Giang tự mình làm được.
Hai nhân viên làm việc trên tàu và hai người hầu nữ đã cầm vũ khí đứng một bên, đặc biệt là hai nhân viên làm việc trên tàu. Lúc này, trên vai của họ là hai viên đạn hỏa tiễn. Có nó, chỉ sợ Mỹ có lái đến hai chiếc xe bọc thép cũng chẳng ngăn được Giang Khương.
Chiếc du thuyền chậm rãi cập bến. Lúc này, thành viên Thiên Y Viện đã nhanh chóng đuổi đi những người không có phận sự ra khỏi bến tàu.
Tất cả mọi người đều đã bày sẵn trận, bảo vệ nhóm người Giang Khương lên bờ.
Khi Thiết Quân xuất hiện, tiếng súng chợt vang lên.
Nhìn đám đặc công không cam lòng của Mỹ, ánh mắt Giang Khương nhướng lên, trầm giọng quát:
- Mau giết chết bọn chúng.
- Vâng.
Giang Khương ra lệnh, tiếng súng hai bên nổ lên. Thành viên Thiên Y Viện, thành viên Huyết tộc đã bắt đầu khai hỏa với đặc công Mỹ.
Ngoại trừ nhân lực của Thiên Y Viện nhiều, hỏa lực của hai bên cũng không chênh nhau quá lớn. Thành viên Huyết tộc đều là tay súng bình thường. Huyết tộc hầu như không tham gia mấy cuộc chiến đấu vào ban ngày, ngay cả Hầu tước Eve đang cầm súng đứng cân nhắc xem có nên nổ súng hay không.
Thành viên Thiên Y Viện tham chiến lần này cũng chỉ là những tay súng bình thường.
Mặc dù người của Thiên Y Viện chiếm ưu thế, nhưng đặc công của Mỹ cũng không phải thứ ăn chay. Hơn nữa, ngoài hỏa lực rất mạnh của bọn họ ra, bọn họ còn thay đổi chiến thuật, bắt đầu du kích chiến, kéo dài thời gian. Điều này khiến cho Thiên Y Viện không thể mở ra được cục diện.
Sắc mặt Giang Khương trầm xuống. Đối phương đã hoàn toàn giữ chân được hắn, nhất định phải mở một con đường máu mới ra được. Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn bây giờ đã khác, cũng không thể mạo hiểm được. Nếu không, những người đi theo hắn cũng sẽ xông tới luôn.
Thoáng chần chừ một chút, liền cầm lấy một viên đạn hỏa tiễn của hộ vệ bên cạnh, không chút do dự bắn về phía bên kia.
Đùng. Hỏa lực bên phía Mỹ liền yếu đi một chút.
Thật ra thì bên phía Mỹ vẫn chưa dùng hỏa tiễn. Dù sao đây cũng là Hy Lạp, ai cũng không muốn gây lớn chuyện, tận lực không dùng vũ khí mạnh. Nhưng không nghĩ đến Giang Khương lại dùng.
- Đồ điên! Đã xác nhận bọn chúng là người của quân đội Hoa Hạ, không phải phần tử khủng bố? Chẳng lẽ bọn họ muốn khơi mào chiến tranh? Nơi này là Hy Lạp, không phải Châu Phi.
Một người đàn ông tóc vàng, mặt mũi dơ bẩn đang trốn trong góc tường, nhìn thuộc hạ bị nổ máu thịt văng tung tóe, tức giận quát mắng.
Người đàn ông trung niên mặc áo chống đạn bên cạnh, cười khổ phủi bụi trên đầu, nói:
- Tôi cũng không rõ nữa, nhưng cấp trên đã nói rất rõ ràng, đối phương cứu một gián điệp của Hoa Hạ, trong tay cầm một vật rất quan trọng. Trừ trước đó nhận được tin tức là quân đội Hoa Hạ thì tôi không nghĩ ra được người nào khác.
- Nhưng tại sao tên người Hoa kia lại điên như vậy? Dám điên ngay trên địa bàn của Hy Lạp. Trừ phi bọn họ đảm bảo bọn họ nhất định thuận lợi rời đi, hơn nữa còn không lưu lại chứng cứ. Nếu không, tuyệt đối không ai có thể gánh nổi trách nhiệm tranh chấp ngoại giao đâu. Đặc biệt là chính phủ Hoa Hạ, tuyệt đối sẽ không dám thừa nhận. Cho dù bọn họ đang cầm vật của chúng ta trong tay, là tài liệu về bon nguyên tử, nhưng quân đội của Hoa Hạ cũng sẽ không dám mạo hiểm như vậy. Quan chỉ huy Hoa Hạ điên rồ này chết chắc rồi.
Gã đàn ông tóc vàng tức giận la mắng.
- Bất kể thế nào, chúng ta trước kéo dài thời gian, nhất định không được để bọn họ chạy thoát. Người của Hy Lạp cũng đã hành động. Chờ bọn họ đến, hết thảy đều kết thúc. Người Hoa hãy chờ khóc đi.
Người đàn ông trung niên cười lạnh, sau đó cầm súng đứng dậy bắn ra ngoài.
Thấy Giang Khương bắn đến một viên đạn hỏa tiễn, người của Thiên Y Viện cũng không thèm đếm xỉa, khí thế tăng mạnh, trong nháy mắt liền ép hỏa lực đối phương xuống.
Thấy đối phương đã bị chế trụ, Giang Khương lạnh giọng nói:
- Mau bảo vệ bọn họ rút lui, chúng ta trước kéo dài thời gian.
- Vâng.
Vị cao thủ Thiên giai không dám thờ ơ, lập tức dẫn mấy người che chở cho Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo cùng với Phan Hiểu Hiểu rút lui ra ngoài. Chỉ cần bọn họ thoát thân, Giang Khương không còn ai vướng chân nữa. Với năng lực của Thường ủy Giang, chỉ cần không bị vướng tay, việc thoát thân chỉ là vấn đề thời gian thôi.
- Giang Khương, anh nhất định phải cẩn thận.
Mặc dù biết Giang Khương sẽ không để hắn xảy ra chuyện, nhưng lần đầu đối mặt với làn đạn như mưa, Tuyên Tử Nguyệt vẫn phải lo lắng dặn dò một tiếng.
- Biết rồi, đi mau đi. Anh rất nhanh sẽ trở về.
Giang Khương cười nói.
Nhìn hộ vệ che chở mọi người rời khỏi, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn dẫn người khác cường công đối phương.
Ai ngờ cách đó không xa vang lên tiếng súng, bức đám người Tuyên Tử Nguyệt trở lại.
Thấy hộ vệ chật vật che chở cho đám người Tuyên Tử Nguyệt quay lại, sắc mặt Giang Khương trong nháy mắt tái xanh:
- Đáng chết, chậm một bước rồi. Tại sao chính phủ Hy Lạp lại đến nhanh như vậy?