Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Chiếc du thuyền sang trọng chậm rãi lướt trên mặt biển. Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu mặc bikini đeo mắt kính nằm trên boong thuyền phơi nắng. Giang Khương cũng mặc một chiếc quần bơi, đeo mắt kính nằm trên ghế bên cạnh, tay bưng một ly nước trái cây.   

             Tiểu Bảo cũng đeo một chiếc mắt kính nhỏ, học theo bộ dạng ba của cậu, ghé miệng hút ly nước trái cây.   

             Chỉ có Eve là mặc chiếc đầm dài, còn mang cả mũ che nắng lẫn mắt kính. Dĩ nhiên, mặc dù cô không sợ ánh nắng mặt trời, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ thích. Tắm nắng chẳng khác nào hơ lửa mùa hè, cô tất nhiên là không thích rồi.   

             Giang Khương ngắm hai cô gái trắng nõn mê người trên boong thuyền, trong lòng dâng lên từng trận hỏa khí, liên tiếp uống hai ly nước trái cây cũng không hạ được lửa trong lòng.   

             Hút sạch ly nước, hắn lại móc tiếp lon bia trong thùng đá, mở nắp ực ực mấy hớp, nhưng vẫn cảm thấy cổ nóng ran, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy căm tức.   

             Lập tức đứng dậy, tiện tay gỡ mắt kính xuống, sau đó bước nhanh về phía boong thuyền.   

             Nhìn thân hình của Giang Khương, mặc dù không to con nhưng bắp thịt rắn chắc, ánh mắt Eve hiện lên tia sáng kỳ lạ, đột nhiên cười khẽ:   

             - Giang Khương, nơi này là hải phận quốc tế, có cá mập đấy.   

             - Cá mập?   

             Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, cười khẽ:   

             - Tôi đang rất mong đây.   

             Bước đến boong thuyền, thân hình hắn bắn lên, sau đó lộn mèo trên không trung một cái rồi rơi thẳng xuống nước.   

             - Oa, ba thật là đẹp trai.   

             Tiểu Bảo vỗ tay, nhìn mặt biển bắn lên bọt sóng nhỏ, cười nói.   

             Eve nhún vai, bưng ly nước dưa hấu đỏ tươi nhấp một cái, hừ nói:   

             - Hy vọng anh gặp phải cá mập.   

             - Gặp thì tốt, hôm nay có cá tươi để ăn.   

             Phan Hiểu Hiểu lật người lại, lộ ra thân hình mê người, nói:   

             - Chỉ sợ không gặp được cá mập đấy chứ.   

             Giang Khương nhảy xuống nước, xuống thẳng bốn năm thước mới chậm rãi dừng lại.   

             Lơ lửng dưới mặt biển, Giang Khương mở mắt nhìn bốn phía, lúc này mới cảm thấy lửa nóng trong lòng tiêu tan mấy phần, nhưng vẫn còn một chút.   

             - Đáng chết. sớm muộn gì cũng ăn hai người.   

             Phát tiết một chút, Giang Khương xoay mình dưới nước, bắt đầu lặn sâu xuống biển. Khi còn ở trong đội Cô Lang, hắn rất thích lặn dưới biển. Bởi vì chỉ có trong nước sâu hắn mới cảm thấy yên tĩnh.   

             Đã lâu rồi hắn không có lặn biển, lúc này không khỏi hứng thú tiếp tục lặn sâu xuống. Sau khi hắn tấn cấp Thiên giai, còn chưa thử qua mình có thể lặn xuống được bao sâu. Lần này hắn muốn thử xem một chút.   

             Chỗ nước biển này cũng chưa tính là quá sâu, nhưng sau khi lặn xuống khoảng hơn ba chục thước, gần đến đáy biển, hắn dần dần cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu bơi lên. Nhưng bơi mới được mười thước, hắn đột nhiên cảm thấy có một dòng nước ngầm tấn công đến.   

             Giang Khương có chút nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy có một thân hình màu trắng dài năm sáu thước lóe lên.   

             - Cá mập?   

             Giang Khương sửng sốt. Hắn thật không nghĩ đến hắn sẽ gặp cá mập. Nói sau, hắn trước giờ chưa đấu với cá mập lần nào, lập tức hiếu thắng nổi lên, hai chân đạp một cái, đuổi theo phía sau con cá mập.   

             Trong lúc Giang Khương toàn lực đuổi theo, khoảng mười mấy giâu sau, đã cách con cá mập không xa. Nếu người ngoài thấy tốc độ bơi của Giang Khương lúc này, chỉ sợ sẽ kinh hoảng.   

             Nhưng khi Giang Khương đuổi đến gần lại cảm thấy không ổn. Hắn phát hiện con cá mập dường như đang có mục tiêu. Nó không phải bơi đi tìm mồi mà là bơi về một hướng.   

             Mang theo chút tò mò, Giang Khương tăng tốc, đuổi theo phía sau con cá mập.   

             Lúc này, thị lực kinh người của Giang Khương đã phát huy tác dụng. Hắn thấy phía trước không xa có người đang mặc đồ dưỡng khí, dùng tư thế cổ quái chậm rãi bơi về phía trước. Mà mục tiêu của con cá mập này chính là người mặc đồ lặn đó.   

             - Chuyện gì xảy ra vậy?   

             Nhìn cảnh tượng này, Giang Khương có chút nghi ngờ. Vừa rồi hắn cách con cá mập chỉ bốn năm thước thôi, con cá không để ý đến hắn, tại sao lại đuổi kịp người lặn cách trăm thước chứ?   

             - Chẳng lẽ?   

             Thoáng sửng sốt một chút, Giang Khương liền phát hiện có sự dị thường. Bởi vì người lặn kia có chút cổ quái. Hơn nữa trên bắp đùi còn có thứ gì đó. Giang Khương cau mày nhìn kỹ hai lần mới phát hiện trên đùi người kia bị một vết đạn. Rõ ràng là bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ. Và mùi máu tanh đã hấp dẫn con cá mập đến.   

             Mắt thấy con cá mập sắp sửa nhào tới người kia, Giang Khương không dám chần chừ. Rõ ràng người kia bị thương không nhẹ. Nếu bị cá mập cắn một cái, nhất định phải chết.   

             Lập tức Giang Khương không dám chần chừ, dùng một chút lực lao đến con cá mập.   

             Lúc này, người đang ra sức bơi đi kia cũng cảm thấy dòng nước chảy dị thường. Khi đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy cái miệng đầy răng nanh to lớn đang vọt đến y.   

             Sau khi thấy được cái miệng khổng lồ, mắt người kia hiện lên sự tuyệt vọng lẫn không cam lòng. Nếu y không bị thương, còn có hy vọng đấu với cá mập một phen. Nhưng bây giờ địch đang đuổi theo đằng sau, lại đụng phải cá mập tập kích.   

             Trong lúc y chuẩn bị nhắm mắt buông tha, đột nhiên một quả đấm xuất hiện trước mặt y, hung hăng đập vào lỗ mũi của cá mập.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement