Vào tháng Ba, tháng Tư, thời tiết ở đảo Nam rất tốt. Ánh mặt trời vào lúc hai ba giờ chiều hơi gắt, nhưng có gió biển thổi vào, không khí vẫn mát mẻ, khiến cho Giang Khương cảm thấy rất thoải mái.
Đi bộ chừng mười phút, Giang Khương đã đứng trên đỉnh ngọn núi, là đỉnh cao nhất của hòn đảo. Quay đầu nhìn biển rộng bao la bên dưới, Giang Khương không nhịn được hít một hơi thật sâu. Phong cảnh nơi này đúng là tuyệt đẹp, khó trách y sư Nguyên Bân lại thích ở đây.
Nhìn căn biệt thự rất khác biệt cách đó không xa, Giang Khương hít một hơi, nói:
- Tại sao y sư Nguyên Bân lại muốn gặp con?
Giang Văn Ba thở dài nhìn căn biệt thự, im lặng một chút rồi nói:
- Không có gì khác thường đâu, cũng chỉ làm quen một chút thôi. Dù sao con cũng là con trai của ba, còn là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện.
Giang Khương cau mày, nhưng không nói gì. Hắn tin rằng có lẽ là vì nguyên nhân này. Nếu không, Giang Văn Ba cũng không cần lừa hắn để làm gì.
Trước căn biệt thự là một vườn hoa nho nhỏ, một ông cụ tóc bạc, mặc bộ đồ lụa màu trắng đang cầm bình nước tưới hoa.
Nghe tiếng bước chân, ông cụ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn hai người.
- Sư phụ.
Giang Văn Ba cung kính chào ông cụ.
Nhìn ông cụ mỉm cười đứng ở nơi đó, cảm nhận được khí tức cổ quái truyền ra từ người ông, Giang Khương hơi sửng sốt trong lòng, sau đó cúi đầu chào:
- Y sư Nguyên Bân, chào người.
- Con chính là Giang Khương? Không tệ, không tệ.
Gương mặt Nguyên Bân hiền hòa nhìn Giang Khương, tiện tay đặt bình tưới xuống, cầm một cái khăn lông nhẹ nhàng lau tay, sau đó vẫy tay nói:
- Nào, vào bên trong ngồi đi.
Phía sau căn biệt thự cũng có một sân thượng nhỏ, nhưng phong cảnh thì hoàn toàn đẹp hơn so với căn biệt thự bên dưới.
Ngồi xuống chiếc bàn dựa vào lan can, y sư Nguyên Bân lôi ra một bộ dụng cụ pha trà bằng đất sét, bắt đầu pha trà.
- Giang Khương, từ xa đến đây uống cùng lão đầu tử này tách trà, sẽ không có ý kiến gì chứ?
Y sư Nguyên Bân vừa rửa bộ pha trà, vừa mỉm cười hỏi Giang Khương.
Giang Khương khiêm tốn gật đầu:
- Y sư Nguyên Bân khách sáo quá rồi. Người là tiền bối của Thiên Y Viện, vãn bối phải nên đến thăm người trước.
- Haha.
Lý Nguyên Bân nhẹ nhàng bốc một nhúm trà bỏ vào trong cái bình bằng đất sét nhỏ, nhấc bình nước sôi đổi vào trong cái bình đất sét này, sau đó quay sang nói với Giang Văn Ba:
- Văn Ba, con trai của con đúng là ngoan.
Giang Văn Ba khẽ mỉm cười nói:
- Sư phụ, con làm cha nhưng cũng thấy thẹn trong lòng.
- Đừng nói như vậy. Nếu Giang Khương cũng giống như Giang Nguyệt Minh, được hai con che chở, làm sao có được như ngày hôm nay?
Lý Nguyên Bân đậy nắp bình trà lại, nhẹ nhàng lắc một cái, sau đó đổ nước tráng trà vào cái mâm bên cạnh, tiếp theo lại rót nước sôi vào, lúc này mới chậm rãi rót ra ly cho Giang Văn Ba và Giang Khương.
Giang Khương ngồi một bên, mỉm cười nhìn động tác của y sư Nguyên Bân.
Giống như nhìn cái gì đó rất đẹp mắt, cực kỳ nhập thần.
- Nào uống trà đi. Già rồi, tay nghề pha trà cũng không còn được như trước.
Dường như chú ý đến ánh mắt của Giang Khương, Lý Nguyên Bân mỉm cười đẩy một ly trà đến trước mặt Giang Khương, sau đó đưa một ly khác cho Giang Văn Ba.
- Nào có, tay nghề của y sư Nguyên Bân rất vững.
Giang Khương gật đầu cảm ơn, sau đó đưa ly trà lên mũi ngửi, lộ ra vẻ say mê, lúc này mới đưa lên miệng hớp một ngụm, than thở:
- Trà ngon.
- Trà này không thể so với Thanh Tâm Trà trong nội viện được.
Thấy Giang Khương khen ngợi, Lý Nguyên Bân hài lòng gật đầu, sau đó ngửa đầu uống ly trà của mình.
Giang Khương đặt ly trà xuống, nói:
- Nếu y sư Nguyên Bân hoài niệm mùi vị của Thanh Tâm Trà, lúc nào cũng hoan nghênh người trở về nội viện cảm nhận một phen.
Nghe Giang Khương nói, gương mặt y sư Nguyên Bân lộ ra hoài cảm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bắc, sau đó đặt ly trà trong tay xuống, lắc đầu nói:
- Mấy chục năm rồi, rất nhiều thứ cũng là cảnh còn người mất. Chỉ sợ vị trà cũng không còn là vị của ngày xưa nữa.
Ánh mắt Giang Khương lóe lên, đột nhiên cười nói:
- Tuy có lẽ y sư Nguyên Bân cảm thấy có chút xa lạ, nhưng Thanh Tâm Trà vẫn là Thanh Tâm Trà trước kia. Nói không chừng uống hai lần, liền có thể tìm được cảm giác.
Nhìn nụ cười trong ánh mắt của Giang Khương, Lý Nguyên Bân thoáng trầm mặc một chút rồi cười:
- Nói rất có lý. Nào uống trà đi.
Trên đỉnh núi uống hai bình trà, trò chuyện một chút, sau đó Giang Khương đại diện cho Thiên Y Viện, mời y sư Nguyên Bân trở lại nội viện một lần, lúc này mới cùng Giang Văn Ba xuống núi.
Trên đường xuống núi, nụ cười trên gương mặt Giang Khương đã không còn, ngược lại như có điều suy nghĩ.
Nhìn biểu hiện của Giang Khương, vốn đang cảm thấy cao hứng vì thái độ của sư phụ, Giang Văn Ba cau mày hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Nghe Giang Văn Ba hỏi, Giang Khương dừng bước, ngẩng đầu nhìn phong cảnh hai bên, sau đó đưa tay sờ mũi, ánh mắt lóe lên sự cổ quái, quay sang hỏi Giang Văn Ba:
- Mấy năm qua, ba vẫn ở cùng với y sư Nguyên Bân sao?
- Cũng không có. Sau khi rời khỏi động Long Sơn Phong, mọi người ở chung được mấy năm. Sau đó Nguyệt Minh ra đời. Khi Nguyệt Minh được một tuổi, ba mẹ mới dẫn Nguyệt Minh phụ trách chuyện của Tuyệt Y Đường. Thỉnh thoảng lại đến chỗ của sư phụ để bồi ông mà thôi.
Giang Văn Ba nhìn Giang Khương, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc.
- Vâng.
Giang Khương gật đầu, sau đó hỏi:
- Vậy năm đó, mọi người làm sao rời khỏi động Long Sơn Phong?
Nói đến đây, Giang Khương dừng lại một chút, rồi hít một hơi thật sâu, nói:
- Rốt cuộc mọi người đã trải qua những chuyện gì?