Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Gia chủ? Phải làm thế nào đây? Tôi nghe nói Thiên Y Viện bắt đầu cuộc họp phân công công việc cho Giang Khương.   

             Trong cuộc họp ở Tề gia, một vị trưởng lão gia tộc lo lắng nhìn Tề Lãng:   

             - Nếu Giang Khương được phân công quản lý ngoại vụ, sau này Tề gia chúng ta sẽ bị hắn chèn ép. Còn không thì sẽ không có biện pháp đổi được đan dược từ Thiên Y Viện. Sau này, lực lượng của Tề gia sẽ bị rớt xuống ngàn trượng. Mấy tên đáng chết khác sẽ khinh khi trên đầu Tề gia chúng ta.   

             - Đúng, gia chủ. Lần này Tề gia chúng ta không được Thiên Y Viện mời, bây giờ lời nói bóng gió rất nhiều. Đã có khá nhiều tiểu gia tộc bắt đầu rục rịch. Thậm chí còn mấy tên chó má rình mò gia tộc chúng ta. Nhìn thấy chúng ta đã không còn cung kính mà chuyển sang châm chọc.   

             Một vị trưởng lão khác cũng cau mày nhìn Tề Lãng, sau đó quay sang Tề Nhạc Minh, nói:   

             - Gia tộc tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa. Nếu thật sự đắc tội với Giang Khương, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện mối quan hệ với hắn. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, chưa đầy mười năm nữa, Tề gia chúng ta sẽ sa sút.   

             - Đúng đúng, nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện quan hệ với Giang Khương.   

             Một người đàn ông trung niên tướng mạo tương tự Tề Lãng, nghe mấy vị trưởng lão nói, ánh mắt lóe lên sự đắc ý, trầm giọng nói:   

             - Lần trước, khi Giang Khương vừa mới tấn thăng Ủy viên bình thường, tôi cũng đã đề nghị qua, nhất định phải cải thiện quan hệ với Giang Khương. Nhưng lúc đó gia chủ cự tuyệt lời đề nghị này, nói không cần thiết.   

             Nói đến đây, giọng người đàn ông lạnh lại:   

             - Bây giờ Giang Khương đã tấn thăng làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, hơn nữa bởi vì quan hệ giữa Giang Khương và cha con gia chủ không tốt, dẫn đến Thiên Y Viện không để mắt đến Tề gia chúng ta. Tôi nghĩ, bất kể là tình huống gì, Tề gia chúng ta cũng phải mau chóng kéo gần quan hệ với Giang Khương. Nếu không, như Nhị thúc và Tam thúc đã nói, tiền đồ của Tề gia sẽ tuột dốc.   

             Nghe người đàn ông trung niên này nói, sắc mặt cha con Tề gia tái xanh. Tuy đã sớm đoán được trong cuộc họp ngày hôm nay, nhất định sẽ gặp một ít khó khăn. Nhưng hai người không nghĩ đến công kích lại trực tiếp đến như vậy. Nhị gia Tề gia sau lần tranh đoạt chức gia chủ thất bại năm đó, vẫn luôn ghi hận Tề Lãng trong lòng. Nhưng mấy năm qua, bởi vì bị Tề Lãng áp chế, một chút cơ hội trở mình cũng không có. Ngày thường tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng rõ ràng lần này vị Nhị gia Tề gia thấy được hy vọng, lập tức xoay người làm khó dễ, khiến hai cha con Tề gia ứng phó không kịp.   

             Những trưởng lão khác của gia tộc cũng gật đầu. Trước kia, khi Giang Khương chỉ là một thành viên bình thường của Hội Đồng Viện Thiên Y Viện, trừ phi Giang Khương tận lực trả thù và chèn ép, nếu không cũng không chân chính uy hiếp được Tề gia. Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có thân phận Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, tùy ý cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát triển và địa vị của Tề gia.   

             - Gia chủ, Giang Khương kết oán cùng bổn gia, chủ yếu cũng bởi vì chuyện của Nhạc Minh.   

             Vị trưởng lão đầu tiên lên tiếng.   

             - Ta nghĩ vì Tề gia chúng ta, gia chủ và Nhạc Minh nên chịu chút ủy khuất, tự mình đến nhận lỗi với đối phương để cầu xin tha thứ.   

             Nói đến đây, vị trưởng lão này hừ một tiếng rồi nói tiếp:   

             - Tuy nói lần này Giang Khương tấn thăng, Tề gia chúng ta cũng đã gửi đến một phần hậu lễ. Nhưng để bồi tội với Giang Khương, gia tộc vẫn nên chuẩn bị thêm một phần hậu lễ khác.   

             - Đúng, chúng ta phải nên chuẩn bị. Dù sao lúc trước đắc tội với hắn cũng không nhẹ. Bây giờ tận lực giảm bớt mâu thuẫn một chút.   

             Một vị trưởng lão khác cũng gật đầu, sau đó nhìn Tề Lãng, nói:   

             - Nhưng, là để xử phạt Nhạc Minh, lễ vật phải do gia chủ và Nhạc Minh chuẩn bị, không phải do gia tộc chi trả.   

             Sắc mặt của cha con Tề Lãng đã rất khó coi, bây giờ lại càng khó coi hơn.   

             - Các người, ban đầu là Giang Khương đến khi dễ Tề gia, cướp hôn trước mặt Tề gia ta, tại sao lại thành tôi đắc tội với hắn? Khi đó không phải các người đã nói nhất định phải lấy lại mặt mũi sao? Bây giờ lại bắt tôi đi xin lỗi?   

             Tề Nhạc Minh giận đến hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nói:   

             - Tề gia thật không biết xấu hổ sao?   

             Bị Tề Nhạc Minh gầm lên như vậy, gương mặt của mấy vị trưởng lão liền đỏ bừng. Nhưng Nhị gia lại cười lạnh, nói:   

             - Điều này phải trách cậu vô dụng. Ban đầu, khi cậu xuất thủ với Giang Khương, tại sao không giết hắn đi? Khi đó hắn vừa mới bước vào ngưỡng cửa luyện khí, tùy tiện một hai cái là có thể giết chết. Nhưng cậu lại không giết được, sau còn phải nhờ một nhóm cao thủ đi ám sát. Rốt cuộc, người thì không chết mà hao tổn mấy trợ thủ, còn giúp cho hắn được La Thiên Minh chú ý. Cuối cùng mới gây ra cớ sự như ngày hôm nay.   

             - Cậu trách ai? Chẳng lẽ còn đi trách chúng tôi?   

             Nói đến đây, Nhị gia Tề gia cười hắc hắc:   

             - Chuyện này là do một tay cha con hai người tạo nên. Nếu đổi lại là tôi, nào có chuyện phiền toái như ngày hôm nay.   

             - Chú…   

             Nhìn vẻ mặt trào phúng của Nhị thúc, Tề Nhạc Minh giận đến mặt đỏ bừng nhưng không thể phản bác.   

             - Được rồi.   

             Lúc này, Tề Lãng ngồi đằng trước sắc mặt âm trầm, tức giận quát lên:   

             - Hôm nay họp đến đây thôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.   

             Nghe Tề Lãng nói như vậy, các vị trưởng lão nhìn nhau, sau đó gật đầu. Dù sao Tề Lãng cũng đã làm gia chủ nhiều năm, uy tín cũng tương đối cao. Nếu ông ta đã nói như vậy, mọi người cũng không tiện nói gì nữa.   

             Nhị gia Tề gia cười lạnh đứng dậy:   

             - Được, nếu gia chủ đã nói như thế, chúng tôi sẽ chờ ý kiến của anh.   

             Đối với việc Tề Lãng có mang Tề Nhạc Minh đi nhận tội với Giang Khương hay không, Tề nhị gia cũng không lo lắng. Bất kể đi hay không đi, uy tín của Tề Lãng cũng đã giảm xuống trong gia tộc. Cho dù Tề Lãng đi, nhiều nhất là Giang Khương sau này không gây phiền phức cho Tề gia, nhưng cục diện trước mắt của Tề gia thì không cách nào giải trừ. Trừ phi Giang Khương bày tỏ sự ủng hộ với Tề gia.   

             Dĩ nhiên, chuyện đó là không thể nào. Bất kể sự việc phát triển ra sao, tiếp tục như vậy, nhiều nhất một hai năm nữa, y sẽ có hy vọng đoạt lấy chức gia chủ Tề gia.   

             Nhìn các vị trưởng lão gia tộc bước ra ngoài, Tề Nhạc Minh hít sâu hai cái mới chậm rãi tiêu tán sự tức giận trong lòng.   

             - Ba, chẳng lẽ chúng ta phải đi xin lỗi Giang Khương thật sao?   

             Tề Nhạc Minh căm hận nói:   

             - Đám người cười trên sự đau khổ của người khác đúng là đáng chết. Bọn họ biết cho dù chúng ta có đi xin lỗi, tên tiểu tử kia cũng sẽ không bỏ qua.   

             Tề Lãng cũng hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc Minh, lạnh giọng nói:   

             - Chúng ta không thể đi xin lỗi rồi. Nếu đi, Nhị thúc của con chỉ sợ sẽ nhảy loạn lên nữa.   

             Nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của cha mình, Tề Nhạc Minh ngẩn người. Tại sao nhìn cha của y giống như là đã có biện pháp ứng đối vậy?   

             - Ba, ý của ba là?   

             - Chúng ta dĩ nhiên là sẽ không cúi đầu với Giang Khương. Một khi cúi đầu, cho dù hắn đồng ý bỏ qua cho Tề gia, nhưng sau này chúng ta cũng sẽ bị rắc rối vì Nhị thúc của con.   

             Ánh mắt Tề Lãng có chút âm lãnh, nhưng vẫn cười lạnh nói:   

             - Cho dù Giang Khương thật sự dùng Thiên Y Viện để áp chế chúng ta thì sao? Ở Hoa Hạ, cũng không phải một tay Thiên Y Viện có thể che trời.   

             Nghe Tề Lãng nói, sắc mặt Tề Nhạc Minh kinh nghi nhìn cha của mình, chần chừ một chút rồi ngạc nhiên hỏi:   

             - Ba, không phải là ba muốn…   

             - Thế con cho là thế nào?   

             Tề Lãng cười hắc hắc:   

             - Trước khi Giang Khương đến Thiên Y Viện, Tề gia chúng ta hàng năm bất quá cũng chỉ đổi lại được một ít đan dược từ Thiên Y Viện mà thôi. Nhưng nếu chúng ta quay sang Cổ môn, hừ, ba nghĩ Cổ môn sẽ rất tình nguyện nâng đỡ Tề gia và cha con chúng ta.   

             Trong lòng Tề Nhạc Minh tràn đầy kinh nghi. Cho đến bây giờ y không hề nghĩ đến điều này, liền hỏi:   

             - Làm sao có thể? Thiên Y Viện là…   

             - Không có gì là không thể. Cho dù chúng ta đầu nhập Cổ môn, chẳng lẽ Thiên Y Viện có thể làm gì chúng ta sao? Đám thế gia khác dám nói gì Tề gia chúng ta à?   

             Tề Lãng nói:   

             - Yên tâm đi, chúng ta đầu nhập Cổ môn, địa vị của Tề gia sẽ là nước lên thuyền lên. Ba ngược lại muốn nhìn xem, sau khi có Cổ môn ủng hộ, sau này còn ai dám châm chọc Tề gia nữa không?   

             Nhìn bộ dạng tự tin của Tề Lãng, Tề Nhạc Minh do dự một chút rồi nói:   

             - Nhưng mấy lão già kia, còn có nhị thúc nữa…   

             - Không cần lo lắng. Đám lão già kia chỉ cần có tài nguyên phong phú là bịt miệng họ được rồi. Còn Nhị thúc của con…   

             Tề Lãng cười lạnh:  

             - Chỉ cần mấy lão già kia không nghe theo y, cho dù y có ồn ào thì thế nào?   

             Khi nhận được tin tức, môn chủ Cổ môn Lưu Phong đang họp với thuộc hạ, nội dung cuộc họp là thảo luận sự phát triển của Cổ môn và phân tích tình huống của Thiên Y Viện.   

             - Theo tình huống của Thiên Y Viện, mặc dù Thiên Y Viện đã chọn Giang Khương làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, thanh thế tương đối lớn, nhưng dù sao Giang Khương vẫn còn trẻ, vẫn cần những người đi trước ủng hộ và hướng dẫn nhiều hơn. Như vậy mới có thể phát huy tác dụng chân chính của một Ủy viên thường vụ. Cho nên, Thiên Y Viện trước mắt sẽ không có bất kỳ dị động, sẽ hết sức duy trì ổn định.   

             Một người lên tiếng nói.   

             Lưu Phong gật đầu, đang định lên tiếng thì có thuộc hạ gõ cửa bước vào, nói thầm vào tai Lưu Phong:   

             - Môn chủ, ban Ngoại vụ truyền đến tin tức, nói gia chủ Tề gia Nam Cương Tề Lãng gửi tin đến, nói ngưỡng mộ Cổ môn chúng ta đã lâu, muốn đến bái vọng, mong ngài cho ý kiến.   

             - Tề gia Nam Cương? Tề Lãng?   

             Lưu Phong sửng sốt:   

             - Là Tề gia đã từng bị Giang Khương đoạt hôn?   

             - Vâng.   

             Thuộc hạ cung kính gật đầu.   

             - À…   

             Thấy thuộc hạ gật đầu xác nhận, Lưu Phonog cười khẽ, sau đó gật đầu:   

             - Không nghĩ đến Tề Lãng đúng là có chút quyết đoán. Được, vậy gặp mặt ông ta một chút đi.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement