Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Giang phu nhân vừa nói xong, tất cả mọi người nhìn nhau một cái. Giang Nguyệt Minh bên cạnh liền giơ tay lên, cười nói:   

             - Đúng rồi, nào, mọi người cạn ly, cạn ly.   

             Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ nhìn nhau, sau đó mỉm cười, vội vàng giơ ly lên.   

             Trước mặt trưởng bối, Tôn Diệu Nguyệt và Eve trừng mắt với nhau, sau đó bưng ly rượu lên, mọi người cụng với nhau một cái, cởi bỏ không khí ngột ngạt, khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt như lúc trước.   

             Nhưng những người bên cạnh thì lại không chú ý đến những điều này, chỉ cảm thấy sau một tiếng tức giận của Giang Khương, vị Hầu tước Huyết tộc và Sơn Trường Cổ môn không dám nói bất kỳ câu nào, khiến cho mọi người vừa kinh hãi lẫn kinh nghi. Sơn Trường Đại Nhân Cổ môn và Hầu tước Huyết tộc đều có cấp bậc rất cao, tại sao lại bị tiếng hét của Giang Khương làm cho sợ hãi?   

             - Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình?   

             Nhưng bất kể thế nào, không ai dám đắc tội với Thiên Y Viện, càng không có người muốn đắc tội với vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện này. Chẳng qua mọi người chỉ thán phục trong lòng:   

             - Vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện vừa mới tấn chức này quả thật là quá giỏi.   

             Chỉ có các y sư cao cấp của Thiên Y Viện, nhìn thấy cảnh tượng này đều cười khẩy. Thấy các vị quan khách đều nghi ngờ, nhưng bọn họ cũng không định giải thích.   

             Tuy nghi thức tấn thăng có chút náo nhiệt nho nhỏ xảy ra, nhưng tổng cũng được xem là bình an vượt qua. Qua sự kiện lần này, trạng thái ổn định và tình thế phát triển mạnh mẽ trong tương lai của Thiên Y Viện được hiển lộ đầy đủ. Các vị quan khách đến tham gia cũng thuận lợi biểu hiện địa vị của mình trong chốn giang hồ, thậm chí còn kéo thêm quan hệ với một số y sĩ, y sư của Thiên Y Viện. Nói chung thì mọi người đều hài lòng.   

             Nhân vật chính của ngày hôm nay, Giang Khương, sau một khoảng thời gian căng thẳng lâu như vậy, rốt cuộc thì cũng đã được buông lỏng, vững vàng ngồi vào vị trí Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Bây giờ, số mạng đã nằm trong tay hắn. Không ai có thể tùy tiện đả kích tương lai của hắn nữa.   

             - Tiếp theo phải dồn sức tích lũy năng lượng, mau sớm hoàn thành yêu cầu của Cửu Vĩ. Sự việc khác cần làm là mối quan hệ giữa Tuyệt Y Đường và Thiên Y Viện. Nhưng quyền chủ động dường như nằm trong tay y sĩ Nguyên Bân thần bí, có muốn gấp cũng không được. Đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, tất phải liên quan đến vấn đề phân quản các ban. Nếu đám người Từ Khải Liễu không chủ động lên tiếng, mình không muốn tìm phiền toái cho mình. Mình còn trẻ, cũng không muốn bị mấy chuyện vặt của nội viện lôi kéo.   

             Giang Khương thoáng chỉnh sửa lại suy nghĩ của hắn, xem chuyện tiếp theo hắn cần phải làm là chuyện gì, sau đó chuyên tâm vào tu luyện. Bây giờ hắn không muốn chú ý đến những chuyện khác. Người trẻ thì phải nên tập trung vào những cái mới thì hay hơn.   

             Cách xa ngàn dặm, trong tổng đàn Cổ môn, lão đại Lưu Phong giống như ông chủ thổ hào ngồi trên một chiếc ghế bành bằng da sau chiếc bàn làm việc màu đỏ, len lén nhìn Sơn Trường Đại Nhân ngồi đối diện, đấm ngực dậm chân, mặt đầy hối hận la ầm lên:   

             - Ai ui, làm sao có chuyện đó chứ? Tại sao tiểu tử kia lại leo nhanh như vậy? Ba ngày nhảy ba cấp, nhảy một phát lên y sư nhất phẩm, bây giờ còn là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Bảo tôi làm sao mà đào người đây? Chẳng lẽ bảo tôi đem vị trí nhường cho hắn sao?   

             Tôn Diệu Nguyệt ngồi đối diện nhìn điệu bộ của môn chủ, nhẹ nhàng bĩu môi, giễu cợt một tiếng nhưng im lặng không nói.   

             Thấy gương mặt tràn đầy giễu cợt của Tôn Diệu Nguyệt, Lưu Phong không khỏi ngượng ngùng cười khan, sau đó ngồi thẳng, khôi phục lại phong độ đứng đắn của một môn chủ.   

             - Này, Sơn Trường Đại Nhân thân mến của tôi, tại sao cô lại không để tâm đến sự phát triển của Cổ môn chúng ta vậy?   

             - Lưu Phong, ông đừng chụp mũ loạn như vậy chứ?   

             Tôn Diệu Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nói:   

             - Chuyện này liên quan gì đến tôi?   

             - Chậc chậc, nhìn biểu hiện của cô, cái gì gọi là không liên quan đến cô?   

             Lưu Phong cau mày, mặt đầy căm tức:   

             - Tôi không tin cô không nhìn ra được tiểu tử Giang Khương này lợi hại. Nếu cô đã sớm nhận ra, tại sao lại không hạ thủ? Bây giờ thì tốt rồi, làm sao mà đào được tiểu tử đó nữa?   

             - Đào cái gì mà đào chứ? Vốn đào không được mà. Cũng không cần phải phí sức.   

             Tôn Diệu Nguyệt nhẹ thở ra, đứng dậy nói:   

             - Tiểu tử kia là người trọng tình trọng nghĩa. Chỉ cần La Thiên Minh còn ở đó, hắn ta sẽ không đi đâu cả.   

             Bỏ lại một câu, Tôn Diệu Nguyệt liền xoay người chậm rãi bước ra ngoài, vừa đi vừa nói:   

             - Nhưng bây giờ cũng không tệ mà. Tiểu tử kia còn thiếu tôi một ân tình không nhỏ. Hơn nữa còn có hai tình nhân bé nhỏ ở Cổ môn của chúng ta, đào hay không đào cũng chẳng có gì khác nhau.   

             - Tôi nghĩ không đào thì có lẽ tốt hơn. Bây giờ tiểu tử kia là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện của Thiên Y Viện, tôi cảm thấy sau này sẽ chơi rất vui.   

             Tôn Diệu Nguyệt cho rằng việc Giang Khương đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện là một chuyện chơi rất vui. Nhưng nghĩ đến hai đồ nhi của mình, Tôn Diệu Nguyệt lại có chút đau đầu. Lần trước khi ăn cơm, không nói đến Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ngồi cạnh Tuyên Năng, tính luôn cả tiểu yêu tinh tóc vàng của Huyết tộc, hai tiểu đồ đệ của cô đúng là phong hiểm không nhỏ.   

             Tôn Diệu Nguyệt vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc của môn chủ nửa bước, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến giọng nói của Lưu Phong:   

             - Đúng rồi, Sơn Trường Đại Nhân thân mến, sau này cô cũng nên chú ý một chút. Nghe nói trong bữa tiệc ở Thiên Y Viện, trước mặt mọi người đã tranh đoạt tình nhân với một tiểu nha đầu Huyết tộc.   

             Lời của Lưu Phong còn chưa nói hết, chỉ nghe rầm một tiếng, Sơn Trường Đại Nhân chân trước chạm chân sau, té ngã đập mặt xuống đất.   

             Trong căn biệt thự lưng chừng núi đảo Nam, một chiếc trực thăng chậm rãi bay đến, sau đó đáp xuống bãi đậu bên trong biệt thự.   

             Giang Văn Ba và Giang Nguyệt Minh khiêm nhường đứng một bên chờ người trên trực thăng xuống.   

             Cửa trực thăng mở ra, một người đàn ông tóc bạc chậm rãi bước xuống. Gió lớn thổi bay mái tóc bạc của ông, nhưng gương mặt của ông vẫn không thay đổi, tràn đầy nghiêm túc.   

             - Sư phụ.   

             - Tổ sư gia.   

             Sau khi đỡ ông cụ bước xuống trực thăng, sau đó ngồi xuống một cái bàn trên ban công, đã sớm có người làm bưng ra một bình trà đến.   

             Giang Văn Ba cầm bình trà rót ba ly, cười nói:   

             - Sư phụ, không phải người nói đầu tháng tư mới về sao? Tại sao bây giờ lại về rồi?   

             Ông lão nâng ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó quay sang nhìn mặt biển rộng bên cạnh, gương mặt uy nghiêm nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Giang Văn Ba, nói:   

             - Nghe nói Giang Khương bây giờ đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện của Thiên Y Viện?   

             - Vâng, hôm trước đã chính thức cử hành nghi lễ tấn thăng.   

             Giang Văn Ba ngẩn người, sau đó cười nói.   

             Nhìn Giang Văn Ba gật đầu, ánh mắt ông cụ lộ ra vẻ cảm thán, thậm chí còn có chút tán dương, nói:   

             - Không tệ, không tệ. Tiểu tử này so với suy đoán của ta còn lợi hại hơn rất nhiều.   

             - Đúng vậy, tổ sư gia, anh của cháu còn lợi hại hơn cả cháu.   

             Nhìn ông lão cao hứng, Giang Nguyệt Minh vui mừng nói:   

             - Sau này có anh cháu ở đây, xem ra cháu có thể nhàn nhã hơn rất nhiều.   

             - Cái tên tiểu tử này.   

             Ánh mắt lóe lên của Giang Nguyệt Minh không thoát khỏi ánh mắt của ông cụ, mang theo chút cưng chiều, ông cụ lắc đầu cười nói:   

             - Đừng tưởng rằng bây giờ có anh cháu thì cháu có thể buông tay nhé. Nói cho cháu biết, chuyện không đơn giản như vậy đâu.   

             - Anh cháu là người của Thiên Y Viện, chuyện cần làm sẽ rất nhiều, chỉ sợ không có thời gian nhúng tay vào chuyện của Tuyệt Y Đường. Phải do chính cháu quản mới được.   

             Nghe ông cụ nói, Giang Nguyệt Minh liền biến sắc, bất đắc dĩ nói:   

             - Không phải chứ, tổ sư gia? Ông cũng biết cháu không thích quản việc. Trước kia thì không còn cách nào, bởi vì nhà chúng ta cũng chỉ có một mình cháu. Nhưng bây giờ có anh rồi, lại còn giỏi hơn cháu, đâu cần cháu phải phí tâm nữa.   

             Ông cụ khẽ cau mày, liếc Giang Nguyệt Minh một cái, đạm mạc nói:   

             - Cháu là cháu, anh cháu là anh cháu. Có một số thứ cháu đừng lẫn lộn.  

             Mặc dù lời của ông cụ không nặng lắm, nhưng sắc mặt Giang Nguyệt Minh phát khổ, không dám nói lời nào. Y biết rất rõ, mặc dù ông cụ rất thương y, nhưng có nhiều lúc sẽ rất nghiêm túc. Bây giờ chính là lúc đó.   

             Giang Văn Ba bên cạnh nhìn biểu hiện của ông cụ, chần chừ một chút liền hỏi:   

             - Sư phụ, người vì chuyện của Giang Khương mà về sao?   

             - Đúng.   

             Ông cụ gật đầu một cái, sau đó đứng dậy bước đến ban công, hai tay chống lan can nhìn ra biển xa, nói:   

             - Hai năm qua, ta vẫn luôn chờ ngày này.   

             Nghe ông cụ nói, sắc mặt Giang Văn Ba thay đổi, dường như nghĩ đến điều gì, im lặng một hồi liền đứng dậy, bước đến bên cạnh ông cụ, nhìn gò mà già nua của ông, chậm rãi hỏi:   

             - Sư phụ, người luôn biết sự tồn tại của Giang Khương?   

             - Dĩ nhiên là ta biết.   

             Gương mặt ông cụ vẫn không thay đổi, quay sang nhìn Giang Văn Ba, nói:   

             - Nếu không, con cho rằng hai ba năm qua, danh tiếng của Giang Khương lớn như vậy, nhưng các người một chút cũng không biết?   

             Sắc mặt Giang Văn Ba cứng ngắc, nhìn ông cụ, một hồi lâu mới nói:   

             - Sư phụ, vì sao vậy?

Advertisement
';
Advertisement