Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Buổi tối, Giang Khương và Trương Nhạc trực ban. Buổi tối cũng chẳng có bệnh nhân gì. Lúc này hai người đang nhàm chán đọc sách hoặc đọc báo.   

- Ting ting ting...   

Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên.   

Nghe thấy âm thanh này, cả hai đều sửng ra một lúc, sau đó Giang Khương mới phản ứng lại, là di động của mình.   

Giang Khương đã có di động được mấy ngày nhưng hắn thật sự rất ít dùng. Vì cũng chỉ có vài người biết số điện thoại của hắn. Mà những người này bình thường nếu chẳng có việc gì thì cũng không gọi điện. Cho nên thậm chí ngay cả bản thân Giang Khương cũng có thể đếm được rõ ràng mấy ngày nay mình nhận được bao nhiêu cú điện thoại.   

Giang Khương móc điện thoại ra, nhìn một chút, cảm thấy không quá bất ngờ. Giờ này gọi đến thường chỉ có Tiểu Vũ.   

Hắn lập tức ra ngoài nghe điện thoại, cười nói:   

- Tiểu Vũ, chuyện gì vậy?   

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến âm thanh ồn ào, sau đó là vài giọng nữ xa lạ đang cười hét:   

- Nói đi... mau nói đi...   

Dưới sự thúc giục của mấy nữ sinh này, Lý Tiểu Vũ đầu bên kia nhanh chóng hạ quyết tâm, ngượng ngùng nói:   

- Anh Nguyên... Hôm nay là sinh nhật em, các bạn học nói cùng đi KTV, anh có thời gian đến không?  

- Tiểu Vũ, hôm nay sinh nhật em à... Sinh nhật vui vẻ nhé...   

Nghe thấy vậy, Giang Khương cười, nghĩ nghĩ, sau đó nói:   

- Khi nào bọn em đi?   

- Giờ chúng em đang đi... Anh đến à?   

Tiểu Vũ nghe thấy Giang Khương không từ chối, không khỏi vui mừng nói.   

- Được... Các em cứ đi trước đi, một lát nữa anh sẽ đến...   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Ở đâu?   

Thấy Giang Khương đồng ý, Tiểu Vũ vội vàng vui mừng nói:   

- KTV Thiên Ngu phòng 306 phố Hoa Mai... Anh Nguyên đến mau một chút nhé!   

- Biết rồi... Các em đi trước đi, một lát nữa anh sẽ đến...   

Giang Khương cười gật đầu nói.   

Sau khi tắt máy, Giang Khương quay trở lại phòng khám. Trương Nhạc nhìn thấy Giang Khương bước vào, nhìn di động trong tay Giang Khương cười nói:   

- Giang Khương... Không ngờ cậu cũng giàu thế... Mua được thứ này, còn là kiểu mới nhất nữa!   

Giang Khương cười cười nói:   

- Không phải tôi mua, người khác tặng...   

- Người khác tặng? Chà... Khoản này không nhỏ đâu...   

Trong mắt Trương Nhạc lóe lên tia hâm mộ. Tuy một tháng lương anh ta cũng bốn năm nghìn tệ, nhưng mức lương này ở Vân Giang chỉ có thể tính là trung bình. Anh ta không nỡ mua.   

Giang Khương cười cười, không nói gì, nhìn đồng hồ, giờ đã hơn ám giờ. Hắn liền cười nói với Trương Nhạc:   

- Lát nữa tôi có chút việc, có thể chín giờ phải ra ngoài một chút. Tí nữa anh tan ca nhớ đóng cửa!   

- Được... Hẹn với gái à...   

Trương Nhạc rất biết ý cười cười. Giờ anh ta vừa kính lại vừa sợ Giang Khương. Cho nên anh ta rất cố thân cận với Giang Khương. Anh ta lập tức gật đầu nói:   

- Cậu yên tâm đi, ở đây có tôi rồi!   

Buổi tối chỉ có hai bệnh nhân, sau khi Giang Khương khám xong, thấy đã gần chín giờ. Hắn gật đầu với Trương Nhạc, đeo kính lên đi ra ngoài.   

Phố Hoa Mai dĩ nhiên Giang Khương biết. Đây là một con phố nhỏ bên cạnh đường Văn Các, trong đó có rất nhiều quán net, KTV, quán biliards, phòng game, sân trượt băng, rạp chiếu phim. Do trong đó có mấy trường đại học cho nên kinh doanh khá tốt, có thể coi là một con phố chuyên vui chơi của làng đại học.   

Tuy nhiên Giang Khương cũng không quen thuộc lắm, ít nhất là hắn chưa từng tới bao giờ. Cho nên suốt con đường hắn đi qua hắn đều ngó quanh ngó quất để tìm quán KTV kia.   

Hôm nay là thứ bảy, là lúc phố Hoa Mai náo nhiệt nhất. Giang Khương vừa tiến vào phố Hoa Mai đã thấy dòng người như thủy triều. Vô số nam nữa sinh đang chen vai nhau lui tới...   

Giang Khương nhếch miệng. Đúng là lâu lắm rồi hắn chưa ở trong hoàn cảnh thé này. Dọc đường đi, hắn thấy quán net, quán biliards, phòng game san sát hai bên đường, từng chiếc đèn ne ông dựng thẳng hai bên.   

- KTV Mỹ Ny... KTV Chí Tôn... Đại Địa Phi Ca...   

Giang Khương vừa đi vừa tìm kiếu.   

Giang Khương đang định đi tới, đột nhiên hắn dừng bước. Hôm nay là sinh nhật Tiểu Vũ, vậy mà mình lại mặt dày đến tay không.   

Hắn lập tức nhìn xung quanh, chợt nhớ ban nãy mình có đi qua một tiệm búp bê. Giang Khương liền đi vòng trở lại, vào trông tiệm chọn một con gấu bông cao cả mét, sau đó tiện tay mua một bó hoa bách hợp ở tiệm hoa bên cạnh rồi mới bước vào KTV Thiên Ngu.   

Từ trong cầu thang không tính là quá rộng, Giang Khương đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền đến.   

Hắn đi vào trong sảnh, hỏi một sinh viên đang làm nhân viên phục vụ. Giang Khương được nhân viên phục vụ này dẫn đi mới tìm được phòng 306.   

Giang Khương đẩy cửa ra, liền thấy trong căn phòng bao riêng không lớn ngồi đầy người. Còn Tiểu Vũ đang cầm micro đứng ở chính giữa hát bài “Ấm áp” của Lương Tĩnh Như.   

Mọi người thấy có người bước vào đều thuận mắt nhìn sang. Ai ngờ chỉ nhìn thấy trước mặt là một con gấu bông lớn, sau đó trong tay nó còn cầm một bó bách hợp rất đẹp.   

Tuy nhiên hầu hết mọi người đều đoán được ai đến nên ai nấy đều đứng dậy hoan hô.   

Còn Tiểu Vũ thì nghiêng đầu, cuối cùng cũng tìm được Giang Khương đứng sau gấu bông. Cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Giang Khương, cuối cùng cũng nở nụ cười sáng lạn. Sau đó, cô đặt micro xuống, vui mừng chạy tới, nói:   

- Anh Nguyên, anh đến rồi...   

- Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ...   

Giang Khương cười đưa gấu bông và bách hợp ra tặng, nói.   

- Cảm ơn...   

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tiểu Vũ ửng đỏ, nhận búp bê và hoa Giang Khương tặng.   

Lúc này Linh Linh bên cạnh đã cười chạy đến, giúp Lý Tiểu Vũ nhận gấu bông trong tay, nói:   

- Tiểu Vũ... cậu và Giang... thầy Giang ngồi đây đi!   

Giang Khương cười cười, nói:   

- Cứ gọi tôi là Giang Khương đi... Tôi không lớn hơn các bạn bao nhiêu đâu!   

- A... Tiểu Vũ gọi anh là anh Nguyên, vậy chúng em cũng gọi anh là anh Nguyên nhé...   

Bộ não trái dưa của Tiểu Linh xoay chuyển rất nhanh, cười ha ha nói.   

- Được...   

Giang Khương gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Tiểu Vũ.   

Căn phòng bao riêng này vốn không lớn, các nam nữ sinh đã ngồi đầy rồi. Giờ mọi người thấy Giang Khương đến liền nhích ra, nhường ra hai vị trí.   

Kể ra những sinh viên vừa bước vào đại học đều tương đối kính sợ thầy giáo. Giang Khương thấy mình vừa vào, không khí hơi lạnh đi. Dĩ nhiên mọi người đều hơi câu nệ. Hắn lập tức nhìn lên bàn, bưng một ly bia lên, cười ha ha với mọi người, nói:  

- Nào... Mọi người uống bia, chúc Tiểu Vũ sinh nhật vui vẻ nào...   

Có Giang Khương dẫn đầu, mọi người đều hoan hô nâng ly lên. Tiểu Vũ cũng vui vẻ bưng một ly bia, cùng cụng ly với mọi người.   

Uống xong ly bia này, mọi người cũng không câu nệ nữa, từng người lần lượt nâng ly bia lên không ngừng gọi “anh Nguyên, anh Nguyên”.   

Giang Khương cũng không từ chối ai. Tuy nói uống bia hơi căng bụng, nhưng ở đây dùng ly bia nhỏ, uống một hơi năm sáu ly mà vẫn chưa có chút phản ứng gì.   

Sau một vòng bia, mọi người lại bắt đầu tranh micro, chen nhau hát.   

Giang Khương nhìn bộ dạng náo nhiệt của đám thanh niên này, trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng tương tự... Đại Hùng và Tích Nghiêm ở trên giành micro. Đội trưởng và Cơ Đầu ở dưới cụng bia... Năm đó, họ cũng điên cuồng như vậy...   

- Anh Nguyên... Anh hát bài gì, em chọn cho anh...   

Lúc này Tiểu Linh lại đến hỏi.   

Giang Khương thoáng trầm mặc một chút, sau đó liền cười nói:   

- Được... Vậy thì hát Bầu trời sao đi...   

- Bầu trời sao của Ngũ Nguyệt Thiên ạ? Tốt quá... Bài em thích nhất!   

Tiểu Linh hưng phấn lên tiếng, sau đó liền chạy đi, tách các nam sinh đang tranh nhau chọn bài hát ra, lớn tiếng nói:   

- Tránh ra tránh ra... Tớ chọn Bầu trời sao cho anh Nguyên...   

Nghe giọng Tiểu Linh, nam sinh đang đứng trên bục chọn bài hát vội vàng nói:   

- Được... Để đấy cho tớ!   

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng này của đám trẻ, liền mỉm cười. Lúc này Tiểu Vũ cũng bưng ly bia sang, hơi đỏ mặt, nói với Giang Khương:   

- Anh Nguyên... Nào, em kính anh một ly...   

Giang Khương nhìn khuôn mặt hơi đỏ của Tiểu Vũ, cười giơ ly lên nói:   

- Được rồi... Nhưng hôm nay em là thọ tinh, anh kính em...   

Sau đó hắn nhẹ nhàng cụng ly với Tiểu Vũ rồi cười nói:   

- Được rồi, anh cạn ly... em tùy ý...   

Dứt lời, Giang Khương mỉm cười gật đầu với Tiểu Vũ, sau đó ực ực uống cạn ly bia.   

Lúc này Tiểu Vũ cũng biết mình không thể uống thêm nữa, cô cũng biết Giang Khương sẽ không bắt mình uống nhiều nên chỉ uống gần nửa ly.   

Rất nhanh, tiết tấu của bài Bầu trời sao chậm rãi vang lên...   

Một nam sinh hưng phấn đưa micro sang.   

Giang Khương cười gật đầu, sau đó liền đứng dậy, bắt đầu chậm rãi hát.   

- Màu sắc không thể chạm tới phải chăng gọi là cầu vồng? Những gì không nắm bắt được phải chăng gọi là gió thoảng?   

Bài hát này, năm đó khi Giang Khương ra nước ngoài làm nhiệm vụ, buổi tối khi nghỉ ngơi, hắn thường ngồi trên tảng đá, mắt nhìn chằm chằm bầu trời sao, dùng laptop xem bộ phim “Sao trời” liền thích ca khúc này...   

Mặc dù bộ phim này cũng không phải rất hay, nhưng đã khiến Giang Khương lúc đó đang ở nơi đất khách xem vô cùng chăm chú. Sau đó hắn đã tải ca khúc này về, rồi dần dần tập. Mỗi lần cả đội được nghỉ tụ tập đi hát uống rượu, ca khúc này sẽ là bài hát Giang Khương chắc chắn sẽ chọn.   

Giang Khương hát bài hát này như lại quay về bên cạnh các đồng đội... như nhìn thấy đội trưởng đang bưng ly bia đang càn quét bia với Quán Tích Nghiêm, Đại Hùng và Cơ Đầu đang lắc xí ngầu uống bia...   

Sau khi hát xong bài hát, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên Giang Khương mới bừng tỉnh. Hắn mỉm cười đặt micro xuống, đưa tay nâng ly bia lên, gật đầu nói với mọi người:   

- Cám ơn mọi người, nào, uống...   

- Anh Nguyên... anh hát hay quá...   

- Nào, uống bia... Anh Nguyên, anh hát còn hay hơn cả Ngũ Nguyệt Thiên...   

Sau khi uống hết ly bia, mọi người lại la hét đòi Giang Khương và Lý Tiểu Vũ song ca một bài.   

Giang Khương thì không sao, Lý Tiểu Vũ thì xấu hổ đỏ mặt, nhưng dĩ nhiên cả hai đều không từ chối. hai người song ca bài “Thần thoại đẹp đẽ”.   

Bài hát này đối với Giang Khương thì quá có tính khiêu chiến, nhưng Lý Tiểu Vũ hát giọng nữ tương đối tốt nên được mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
Advertisement
';
Advertisement