Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Nghị viên Hội trưởng lão Huyết tộc ngoại vực, Hầu tước Eve đến.   

             Nhân viên đón tiếp hô to, trừ ba người Từ Khải Liễu biết chuyện ra, những người còn lại đều giật mình, sau đó quay đầu nhìn về cửa lễ đường.   

             Nữ ma đầu Cổ môn đến thì cũng thôi đi, nhưng tại sao ngay cả người của Huyết tộc cũng đến? Theo thông lệ, không phải nói Huyết tộc không được phép tiến vào phương Đông sao? Cũng đã từng nghe nói trăm nam trước, Huyết tộc và Thiên Y Viện đã xảy ra một trận chiến lớn. Lần trước, có mấy Huyết tộc chặn giết Giang Khương, đánh nhau máu chảy khắp nơi. Tại sao trong ngày Giang Khương tấn thăng, người của Huyết tộc lại trắng trợn đến cửa như vậy?   

             Bọn họ đến để làm gì? Để khiêu khích à? Nên biết là, Huyết tộc này không chỉ đơn thuần là địch của Thiên Y Viện, mà còn là địch của tất cả thế gia. Tại sao Hầu tước của đối phương lại còn dám đến?   

             Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ, liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp xuất hiện ngoài cửa lễ đường. Mọi người nhìn nhau chằm chằm, chỉ thấy vị Hầu tước này rất xinh đẹp, mái tóc vàng rực, cũng không có vẻ tà mị như Huyết tộc hay có.   

             Hơn nữa, nữ Hầu tước này lại đến một mình, ngay cả thuộc hạ cũng không mang, nhìn qua không giống đến gây sự. Tại sao lá gan lại lớn đến như vậy? Chẳng lẽ là thật sự đến chúc mừng?   

             Trong lòng La Thiên Minh cũng tràn đầy nghi ngờ. Ông hiểu rất rõ vị nữ Hầu tước này, dường như có quan hệ có chút không nói rõ được với đệ tử nhà ông. Lần này, nữ Hầu tước Eva mạo hiểm đến đây tham dự nghi thức, chẳng lẽ thật đúng là có vấn đề sao?   

             Hơn nữa, cách đây không lâu cô ta mới chỉ là Bá tước, nhưng bây giờ lại trở thành Hầu tước? Ở Huyết tộc, tấn thăng Hầu tước không hề bình thường. Nghe nói Huyết tộc năm sáu chục năm qua chưa hề xuất hiện vị Hầu tước nào. Mỗi vị Hầu tước đều là cao tầng của Hội đồng trưởng lão. Tại sao nữ Hầu tước vừa mới tấn thăng của Huyết tộc lại dám đơn độc một mình đến đây? Hơn nữa còn trắng trợn như vậy? Vất vả lắm mới có được một Hầu tước tiền đồ vô lượng, Hội đồng trưởng lão sẽ đồng ý sao?   

             Chẳng lẽ Hầu tước Eve trốn Hội đồng trưởng lão mà đến đây?   

             Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng ngoài mặt La Thiên Minh vẫn mỉm cười nghênh đón.   

             Nhìn thấy La Thiên Minh, Eva nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, thậm chí còn dùng vốn tiếng Hoa không được lưu loát cho lắm mà nói:   

             - Chào La y sư.   

             - A, chào Hầu tước Eva. Đã lâu không gặp.   

             La Thiên Minh vội vàng cười khan.   

             - La y sư, tôi đại diện cho Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, Thủ tịch trưởng lão các hạ đến dự lễ chúc mừng. Đây là bài thơ chúc mừng do đích thân Thủ tịch trưởng lão của chúng tôi đã viết.   

             Eve đưa một phong thư vào tay La Thiên Minh.   

             Thấy không phải là trốn đến, La y sư lập tức thở phào nhẹ nhõm, hai tay nhận lấy, sau đó khách khí nói:   

             - Tôi xin đại diện cho Hội Đồng Viện Thiên Y Viện và Ủy viên Giang Khương, cảm ơn các vị đã quan tâm. Hầu tước Eve, xin mời theo tôi vào trong dự lễ.   

             Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Eve cùng với La Thiên Minh bước đến hàng ghế phía trước.   

             Lúc này, Giang Khương cũng vừa mới từ sau đài bước ra. Khi bước đi, liền cảm nhận được vô số ánh mắt tập trung vào mắt. Nhưng tập mãi thành quen, bây giờ hắn cũng không cảm thấy có điều gì khác thường.   

             Chẳng qua chỉ cười một tiếng rồi chậm rãi bước đến.   

             Tổng vẫn phải đến chào hỏi Giang Văn Ba.   

             Nhưng vừa mới đi được vài bước, nói với Giang Văn Ba được vài câu thì liền chú ý đến cô gái tóc vàng bên cạnh.   

             - Tại sao lại có người ngoại quốc?   

             Giang Khương hơi sửng sốt, thuận mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một ánh mắt trong như ngọc đang nhìn thẳng hắn không chớp mắt.   

             - Eve?   

             Ngẩn người, Giang Khương chậm rãi bước lên phía trước, nhìn chằm chằm Eve, cau mày kinh nghi:   

             - Tại sao cô lại ở đây?   

             - Giang Khương, chúc mừng anh tấn thăng, tôi vâng lệnh Thủ tịch trưởng lão đến chúc mừng.   

             Ánh mắt Eve lóe lên một cái, sau đó chìa tay ra với Giang Khương.   

             - A, cảm ơn.   

             Rốt cuộc cũng phản ứng lại, Giang Khương đưa tay bắt lấy tay Eve, gương mặt hiện lên sự kinh nghi, hỏi:   

             - Cô tấn cấp rồi sao?   

             - Đúng, bây giờ tôi đã là nghị viên của Hội đồng trưởng lão, Hầu tước Eve.   

             Eve nhìn ánh mắt kinh nghi của Giang Khương, gương mặt hiện lên sự đắc ý.   

             - Ồ, không tệ, không tệ.   

             Nghe Eve xác nhận, Giang Khương vui mừng nói:   

             - Chúc mừng Hầu tước Eve.   

             - Haha, cùng vui, Ủy viên thường vụ Giang Khương.   

             Trong lúc hai người đang nói chuyện, không ít người có mặt đều nhìn chăm chú hai người. Nhìn biểu hiện khá thân mật của cả hai, rất nhiều vị khách đều hiện lên sự kinh nghi. Xem ra mỹ nữ Huyết tộc quả nhiên có quan hệ với Giang Khương. Nếu không, tại sao lại không kiêng kỵ chạy đến phương Đông để dự lễ?   

             Mặc dù quỷ dị nhưng không ai lên tiếng. Chỉ có vài người thôi mà, cũng không cần phải kiêng kỵ nhiều.   

             Đột nhiên, bên cạnh liền vang lên một giọng nữ giễu cợt;   

             - Chậc chậc, Giang Khương, cậu đúng là háo sắc đấy. Vừa nhìn thấy người đẹp nước ngoài, trước mặt biết bao nhiêu người nắm tay người ta vẫn không bỏ ra được.   

             Nghe được lời này, tất cả mọi người đều ồn ào, hướng ánh mắt về phía phát ra thanh âm kia. Tất cả đều muốn biết rốt cuộc là ai dám trong tình huống này mà không chút kiêng kỵ châm chọc vị tân ủy viên thường vụ của Thiên Y Viện như thế.   

             Sau khi mọi người nhìn thấy chủ nhân của thanh âm kia, ánh mắt lại càng quỷ dị thêm vài phần.   

             Nữ ma đầu này đúng là cái gì cũng dám nói. Trên địa bàn Thiên Y Viện, dám giễu cợt Giang Khương trước mặt nhiều người. Nhưng trong giọng nói dường như có chút là lạ. Không chỉ là giễu cợt đơn thuần mà là mang chút ghen ghét.   

             Dĩ nhiên không ai dám nói rõ, chỉ cau mày nhìn cảnh tượng trước mặt, muốn biết Giang Khương sau khi bị nữ ma đầu giễu cợt sẽ có phản ứng gì. Những người của Thiên Y Viện có thể ra mặt cho vị tân ủy viên thường vụ này hay không.   

             Nhưng mọi người phát hiện các thành viên Thiên Y Viện chung quanh không một ai lên tiếng, sắc mặt cũng có chút cổ quái nhìn cảnh tượng trước mặt, giống như không một ai cảm thấy vị Sơn Trường Đại Nhân châm chọc Giang Khương là một vấn đề lớn cả.   

             Giang Khương nghe được giọng nói này thì sững sờ, nhìn liền sang Tôn Diệu Nguyệt đang ngồi cách đó không xa, liền nở một nụ cười, gật đầu chào Eve rồi bước đến chỗ của Tôn Diệu Nguyệt.   

             Nhìn Giang Khương thân thiết nói chuyện với nữ ma đầu, thậm chí còn hàn huyên với hai đệ tử của Tôn Diệu Nguyệt, những gia chủ thế gia và chưởng môn các môn phái ngồi đằng sau đều trố mắt nhìn nhau. Tại sao Giang Khương và nữ ma đầu của Cổ môn lại quen thân như vậy? Cổ môn và Thiên Y Viện không phải kẻ thù của nhau sao? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Giang Khương và nữ ma đầu cũng thật có quan hệ?   

             Mấy vị chưởng môn và gia chủ thế gia vội vàng bắt chuyện những y sư quen biết trong Thiên Y Viện.   

             - Hồ y sư, tại sao tôi lại cảm thấy có chút kỳ quái.   

             Một vị gia chủ thấp giọng cười trêu.   

             - Haha, cái này cũng khó mà nói.   

             Gương mặt vị Hồ y sư cũng hiện lên sự lúng túng, vội vàng chuyển sang một đề tài khác.   

             Thấy vẻ mặt lúng túng của đối phương, vị gia chủ này cũng không phải người ngu, lập tức nắm bắt được điều gì đó, vội vàng cười ha hả, sau đó không hỏi đến chuyện này nữa, nhưng khi quay sang nhìn Giang Khương, ánh mắt lại thêm mấy phần cổ quái và ước ao.   

             Đã đến giờ nghi thức bắt đầu. Các vị Ủy viên Hội Đồng Viện mỉm cười nhìn nhau, sau đó bước lên đài chủ tịch.   

             - Kính thưa các vị đồng nghiệp, các vị khách mời, hôm nay là ngày diễn ra nghi thức tấn thăng chức Ủy viên thường vụ cho Ủy viên Giang Khương.   

             - Trước tiên, tôi xin cảm ơn Sơn Trường của Cổ môn, Giang đường chủ của Tuyệt Y Đường, Lý gia chủ Giang Bắc, Tàng Nam...đã đến đây cùng tham dự.   

             - Đồng thời, càng phải cảm ơn hai vị Đại vu sư Draco và Portugo của bộ lạc Vu sư, Hầu tước Eve của Hội đồng trưởng lão Huyết tộc không quản đường xa vạn dặm đến đây chung vui.  

             - Một lần nữa, tôi xin đại diện cho Hội Đồng Viện Thiên Y Viện bày tỏ lời cảm ơn đến các vị.   

             - Ủy viên Giang Khương...   

             Liêu Long Căn đứng trước đài, nói một tràng cảm ơn, sau đó chốt lại:   

             - Tôi xin bày tỏ lời chúc mừng đến Ủy viên Giang Khương, chúc mừng cậu ấy đã thuận lợi tấn thăng y sư nhất phẩm. Xin mời Viện trưởng Từ Khải Liễu lên trao thụ hàm cho Ủy viên Giang Khương.   

             Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt và ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Giang Khương đứng trước đài, cúi đầu nhìn huy chương y sư nhất phẩm trên ngực áo của mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi.   

             Từ Khải Liễu đứng trước micro, nhìn Giang Khương một cái rồi khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm giọng:   

             - Tôi xin đại diện cho Hội Đồng Viện Thiên Y Viện, tuyên bố tấn thăng cho y sư nhất phẩm Giang Khương thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.   

             Tiếng vỗ tay nhiệt liệt một lần nữa vang lên. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào một bóng người cao ngất trên đài.   

             Tất cả mọi người đều biết, người thanh niên đó từ giờ trở đi, không ai có thể từ trên cao nhìn xuống hắn được nữa.   

             Hắn đã bước lên một đài cao. Chỉ là không biết sau này hắn còn có thể leo lên vị trí cao nào nữa hay không?   

             Giang Văn Ba nhìn chàng thanh niên trên đài, ánh mắt hiện lên một tầng sương mù, nhưng phần lớn là sự kiêu ngạo.   

             Đây là con trai ông, là con trai của Giang Văn Ba ông.   

             Giang phu nhân bên cạnh thì xúc động rõ ràng hơn, thậm chí còn móc khăn tay lấy ra chậm nước mắt, nhìn bóng người anh tuấn trên đài, không nhịn được có chút nghẹn ngào.   

             Ngay cả Giang Nguyệt Minh cũng hoàn toàn hưng phấn, cao hứng vỗ tay thật to.   

             Eve nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, nét mặt của cô vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt màu ngọc bích lại lộ ra thần sắc khác thường.   

             Ngay cả hai nữ đệ tử của Cổ môn cũng nhìn chằm chằm bóng người quen thuộc trên đài, mỉm cười vỗ tay, ánh mắt hiện lên thần sắc khác nhau, có xúc động, có hưng phấn, có sùng bái.   

             Tôn Diệu Nguyệt cũng thẳng người, than nhẹ một tiếng:   

             - Tên tiểu háo sắc này quả nhiên không tệ.

- Chúc mừng, chúc mừng Tuyên huynh, haha...   

             Một người ngồi ở ghế gia chủ hướng Tuyên Năng bên cạnh nói lời chúc mừng.   

             - A, Dương huynh khách sáo quá rồi.   

             Gương mặt Tuyên Năng mang theo chút dè dặt, nhưng ai nấy đều có thể nhìn thấy sự hưng phấn và vui mừng trong mắt của ông, khiến cho mấy vị gia chủ và chưởng môn bên cạnh phải hâm mộ.   

             Nhìn ánh mắt đắc ý của Tuyên gia chủ, một vị gia chủ hướng sang một vị chưởng môn bên cạnh, thấp giọng nói:   

             - Tuyên gia chủ đã nuôi được một đứa con gái tốt. Con gái của tôi không kém, nhưng sao không có được vận khí này chứ? Hai mươi tám tuổi đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, dưới một người trên vạn người, lại còn là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Sau này chỉ tùy tiện lấy ra một chút đan dược cho Tuyên gia cũng chẳng phải vấn đề khó.   

             - Hơn nữa, đánh giá mười năm sau, cậu ta nhất định sẽ trở thành Viện trưởng Thiên Y Viện. Với tuổi tác và năng lực của cậu ta, ít nhất có thể trấn giữ Thiên Y Viện từ ba đến năm mươi năm. Tuyên gia sau này nhất định sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng.   

             Vị chưởng môn cười hai tiếng:   

             - Long huynh, tôi nói không phải là để đả kích anh, nhưng con gái nhà anh sao có thể so sánh với con gái Tuyên gia chứ? Khi con bé còn chưa đến Thiên Y Viện, nó đã bỏ tiểu tử Tề gia không chút thương tiếc, một lòng đi theo Ủy viên Giang Khương, con gái nhà ông làm được không?   

             - Hơn nữa, hai vợ chồng Tuyên Năng cũng đã liều mạng vì con gái mà trở mặt với Tề gia. Lúc đó, vị Ủy viên Giang Khương này bất quá chỉ là một y sĩ thực tập. Nếu ông có ánh mắt như vợ chồng Tuyên Năng, Long gia của ông sẽ phát triển ngay thôi.   

             - Đúng vậy.   

             Nghe xong, vị Long gia chủ như có điều suy nghĩ rồi chậm rãi gật đầu. Đây cũng là nguyên nhân Tuyên gia phát triển như thế. Nếu đổi lại là ông, chưa chắc đã làm được như vậy.   

             Lúc này, một vị chưởng môn khác lên tiếng:   

             - Long huynh, anh có phát hiện gì không? Lần này Tề gia chủ không có đến dự.   

             - A, đúng vậy, không thấy đâu cả.   

             Long gia chủ ngẩn người, sau đó trả lời:   

             - Chẳng lẽ là không được mời.   

             - Đương nhiên là không rồi. Nếu được mời, ông ta sẽ không đến sao?   

             Vị chưởng môn cười hắc hắc:   

             - Nghe nói ban đầu là tiểu tử Tề gia xuống tay với Ủy viên Giang Khương, nhưng chịu thiệt trong tay cậu ấy. Về sau, Tề gia nhiều lần ra tay với Ủy viên Giang Khương. Tuy nói Ủy viên Giang cũng không ra tay xử lý Tề gia, nhưng bây giờ người ta là Ủy viên thường vụ, người bên dưới thế nào cũng phải nịnh nọt mới được.   

             Nhớ đến điều này, gương mặt gia chủ Long gia hiện lên thần sắc cười trên sự đau khổ của người khác. Tề gia xếp hạng trước Long gia, nhưng bây giờ Tề gia lại không được Thiên Y Viện mời đến dự lễ. Không nói sau này Thiên Y Viện có làm gì Tề gia không, nhưng Tề gia nhất định là danh vọng đại diệt. Long gia lại càng có thêm hy vọng tiến về phía trước, lập tức cười lên, nói:   

             - Đúng vậy, đúng vậy. Lúc này sợ là Tề Lãng đang ăn ngủ không yên. Tề gia xem như phiền phức rồi.   

             - Đúng vậy, nếu đặt trên đầu tôi, tôi cũng sẽ giống như vậy.   

             Hai người bàn tán tình trạng của gia chủ Tề gia đúng là rất chính xác. Cha con Tề gia lúc này giống như chó nhà có tang, nhìn nghi thức Thiên Y Viện tổ chức trên màn hình, nhìn người thanh niên anh tuấn đang tiếp nhận thụ hàm của Viện trưởng Thiên Y Viện.   

             Nụ cười của chàng thanh niên đó rất bình thường, nhưng trong mắt cha con Tề gia lại giống như ác ma.   

             Lần này, Tề gia không được Thiên Y Viện mời, chỉ có thể thông qua một trang web đặc biệt xem truyền hình trực tiếp mà thôi.   

             Không thể không nói, có tiền rất tốt. Thiên Y Viện cho đến bây giờ chính là không thiếu tiền. Mọi thứ đều phải dùng thứ tốt nhất. Cho nên chất lượng video truyền hình trực tiếp đương nhiên là rõ ràng.   

             Nhìn nghi thức trên màn hình, thỉnh thoảng hiện lên những gương mặt quen thuộc, sắc mặt cha con Tề Lãng càng lúc càng khó coi.   

             Hai cha con xem xong nghi thức, sau đó liền im lặng. Một lúc sau, Tề Lãng mới vỗ vai Tề Nhạc Minh, tươi cười nói:   

             - Nhạc Minh, không sao đâu. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Tên kia làm Ủy viên thường vụ thì thế nào? Nói không chừng có lúc bị người ta giết chết. Cổ môn và Huyết tộc nào để cho Giang Khương tồn tại chứ?   

             - Vâng.   

             Gương mặt Tề Nhạc Minh nặn ra nụ cười vô cùng khó coi, liên tục gật đầu. Hai cha con tự an ủi mình, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, nào có chuyện tốt như vậy, nhưng lúc này cũng sẽ không nói thẳng ra mà thôi.   

             Mấy ngày tiếp theo sẽ rất khó chịu đây.   

             Thời gian diễn ra nghi thức cũng không dài. Đến 12h thì kết thúc, sau đó Thiên Y Viện chiêu đãi tất cả các tân khách một bữa trưa vô cùng phong phú.   

             Nhìn từng nhóm tân khách dẫn nhau đến nhà ăn, ba vị, không, bây giờ là bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện đứng chung một chỗ, nhìn dòng người dần dần giảm bớt, liền thấp giọng bàn tán.   

             - Nữ ma đầu Tôn Diệu Nguyệt đến, tôi ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng tại sao người của Huyết tộc lại đến?   

             Sắc mặt Lưu Mộc Dương có chút âm trầm:   

             - Huyết tộc ngoại vực và phương đông chúng ta, đặc biệt còn là tử địch trăm năm với Thiên Y Viện, rốt cuộc đối phương có ý gì?   

             Nghe Lưu Mộc Dương nói, Từ Khải Liễu và Liêu Long Căn cùng nhìn sang Giang Khương.   

             - Tôi nghĩ hẳn là vì Ủy viên thường vụ Giang Khương chúng ta.   

             Liêu Long Căn nở nụ cười nhạo báng:   

             - Nghe nói Hầu tước Eve còn chưa quá năm mươi. Dựa theo cách tính tuổi tác của Nhân tộc chúng ta thì khoảng mười bảy mười tám, là một tiểu cô nương hoài xuân. Chẳng lẽ thật sự là vì tân Ủy viên thường vụ của chúng ta mà đến sao?   

             Nhìn thần sắc nhạo báng của Liêu Long Căn, Giang Khương lúng túng mỉm cười:   

             - Trưởng ban Liêu, ngài đừng chọc tôi mà. Người ta là vâng lệnh mà đến.   

             - Vâng lệnh thì vâng lệnh, nhưng ý đồ của đối phương tất cả đều biết, chính là vì cậu mà đến.   

             Liêu Long Căn vẫn không bỏ qua cho Giang Khương, tiếp tục cười ha hả:  

             - Người ta bây giờ là Hầu tước, Hầu tước năm mươi tuổi đối với Huyết tộc mà nói, có thể so sánh với Thiên giai nhị phẩm hai mươi mấy tuổi như cậu, đúng là hiếm thấy. Hội đồng trưởng lão Huyết tộc để cho cô ta đến đây, không phải vì cậu thì là vì ai?

Advertisement
';
Advertisement