Hỏa đường nông thôn phía nam là một nơi rất ấm áp, một gian phòng có chút mờ tối, vách tường chính giữa đặt một cái ống khói. Bên dưới ống khói đào. một tiểu hỏa đường, bên trong dùng cỏ tranh hoặc cành khô dẫn hỏa, rất nhanh toàn bộ căn phòng liền ấm áp.
Nhìn hỏa đường hai mươi mấy năm trống rỗng, hôm nay rốt cuộc đã đầy người, Giang lão đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, sau đó cầm khều lừa nhẹ nhàng chọt đống lửa, để ngọn lửa thêm thịnh vượng mấy phần.
Một đại gia đình ngồi vây quanh hỏa đường, nhìn ngọn lửa bốc lên, chỉ cảm thấy tình người ấm áp.
Tiểu Bảo nháo một hồi trong lòng Giang phu nhân, sau đó dân dần ngủ mất.
- Dì, để Tiểu Bảo cho con.
Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo đã ngủ trong lòng Giang phu nhân, nhìn nụ cười trong giấc mơ của cậu bé, gương mặt không khỏi nở nụ cười ấm áp.
Trong hỏa đường, ngọn lửa thỉnh thoảng chiếu một vệt ánh sáng màu đỏ lên mặt Giang Khương, khiến cho người nào cũng có thể nhìn thấy trên gương mặt
tuấn dật của hắn đang mím chặt môi.
Giang phu nhân nhìn Giang Khương mím chặt môi, tất nhiên hiểu được coi trai của mình vẫn còn chưa khơi thông tư tưởng đối với vợ chồng bà.
Âm thầm thở dài, Giang phu nhân mỉm cười hỏi:
- Tiểu Nguyên, nghe nói bây giờ con đã là Ủy viên Hội Đồng Viện Thiên Y' Viện, hơn nữa còn được đề cử làm Ủy viên Thường vụ Hội Đồng Viện?
- Vâng.
Trong bóng tối, mặc dù Giang Khương không còn vẻ lạnh lùng như ban đầu, nhưng vẫn duy trì vẻ lãnh đạm, nhàn nhạt đáp một câu.
Giang phu nhân đối với phản ứng của Giang Khương, ngược lại không chút phật lòng, chỉ mỉm cười nói:
- Rất tốt, hơn nữa nghe Nguyệt Minh nói, lần này tỷ lệ con được làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện rất cao. Hai mươi tám tuổi đã là Ủy viên thường vụ Thiên Y Viện, trăm năm qua chưa hề xuất hiện qua. Ba mẹ thật kiêu ngạo vì con.
Khóe miệng Giang Khương có chút giật giật, nhưng cũng không lên tiếng đáp lại.
Cảm thấy phản ứng của con trai vẫn lạnh nhạt, Giang phu nhân và Giang Văn Ba nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Nhưng dù sao hai người cũng là vợ chồng nhiều năm, tất nhiên biết được suy nghĩ của đối phương. Lúc này, Giang Văn Ba lên tiếng, nói:
- Tiểu Nguyên, mấy năm qua thật vất vả cho con. Mặc dù ba mẹ không biết mấy năm qua con làm sao đi được đến bước này, nhưng ba mẹ biết con nhất định là đi không dễ dàng gì. Cho nên con trách ba mẹ, ba mẹ có thể hiểu.
- Đúng, là ba mẹ có lỗi với con thật nhiều. Ba mẹ cũng không mong con tha thứ, nhưng bất kể thế nào, bây giờ chúng ta có thể ngồi chung với nhau, hơn nữa còn là ba thế hệ. Đây chính là thời điểm mà ba mẹ cảm thấy vui nhất trong hai mươi mấy năm qua.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!