Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Rất nhanh, năm người lại nhanh chóng yên lặng xuống. Nhưng chưa được hai ba phút, đột nhiên nghe tiếng va chạm đằng trước.   

Thần sắc của đội trưởng trở nên căng thẳng, trầm giọng nói:   

- Nào, chuẩn bị.   

Đột nhiên, một quả cầu sắt hình bầu dục từ cửa ra vào lăn ra, sau đó xùy một tiếng, từ trong quả đạn phóng ra một luồng khói trắng.   

- Shit! Lại chiêu này nữa à?   

Vị đội trưởng thầm mắng một tiếng, giương tai lắng nghe, mơ hồ nghe được bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập, liền trầm giọng quát lên:   

- Nổ súng.   

Cạch cạch. Theo tiếng đội trưởng ra lệnh, hai người cầm súng lập tức lên cò, chỉ vào ngay cửa ra vào.   

Đùng đùng đùng. Dường như đạn đã bắn trúng thứ gì đó bên trong khói trắng, liền nghe bên kia truyền đến tiếng rên.   

Nghe tiếng kêu vang lên, hai người không nhịn được mà cảm thấy đắc ý. Xem ra đã bắn bị thương ít nhất một người của đối phương. Đối phương đúng là không biết sợ chết, biết rất rõ lối đi chỉ rộng có bấy nhiêu, căn bản không thể đánh tới, nhưng vẫn không nhịn được mà đi tìm chết.   

Trong tiếng đùng đùng của súng, một bóng người quỷ mị lóe lên trên trần nham động.   

Trên lưng bóng người này cõng một tấm khiên bạc, dán thật chặt vào trần nham động không tính là quá cao này, nhanh chóng du tẩu bên trong huyệt động, chẳng khác nào con nhện. Đồng thời nhẹ nhàng tránh từng khối nham thạch nhô ra, không hề phát ra thanh âm.   

Chỉ thỉnh thoảng đụng trúng tấm khiên của cao thủ ngoại viện hoặc vách đá bên cạnh. Khắp nơi trong huyệt động bắn ra những viên đạn, đôi lúc trúng vào tấm khiên, phát ra tiếng đoang đoang.   

Nhưng trong tình huống tiếng súng hỗn loạn, tiếng đạn va vào tấm khiên cũng không quá thu hút.   

Một vị cao thủ đi trước nhất không chống đỡ nổi, hai chân bị trúng ba bốn viên đạn. Ngay cả bả vai cũng bị đạn bắn trúng. Cũng may là đầu đội nón sắt, mặc dù trên đầu cũng bị bắn hai phát, nhưng cũng không bị tổn thương gì quá lớn.   

Nghe tiếng kêu thảm của vị cao thủ Thiên giai, một cao thủ Thiên giai đằng sau chỉ bị bắn trúng trên đùi không chút chậm trễ ôm lấy vị cao thủ này ra sau lưng, nhanh chóng lui ra ngoài.   

Vị cao thủ trước nhất cố gắng dùng tấm khiên trong tay mình chống đỡ, ngăn cản phía trước, để huynh đệ phía sau ra ngoài, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn bóng người vẫn đang dính chặt trên trần động, lặng yên không một tiếng động tiến về phía trước. Khi ông ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy một giọt chất lỏng rơi vào chóp mũi.   

- Hắn đã bị thương.   

Phác giác chất lỏng này có mùi tanh, vị cao thủ Thiên giai cố nén chỗ đau trên người, thoáng chần chừ một chút liền kêu thảm lên, muốn thu hút sự chú ý của đối phương.   

Thanh âm suy yếu của vị cao thủ Thiên giai này vang xa, gã đội trưởng bên kia nhìn khói trắng bắt đầu tiêu tán, xác nhận lối đi đối diện đã không còn ai, lúc này mới ngẩng đầu lên nói:   

- Ngừng bắn.   

Hai người bắn súng tự động ngừng lại, một người trong đó lại lên cò lần nữa.   

Đổi băng đạn khác.   

Trong lúc thanh âm đổi đạn vang lên, một bóng đen từ trên trần nham thạch như mũi tên rời cung chọc thủng khói trắng, trong tiếng kinh hô của hai người cầm thuẫn số 1 và số 2, hướng thẳng đến đội trưởng đang giơ súng và một người khác.   

Gã đội trưởng bắn ra hai phát, giống như bắn trúng kim loại, sau đó chỉ thấy trước mặt mình lóe lên hàn mang, vội vàng vung khiên lên.   

Dùng khiên mạo hiểm ngăn một kích này của đối phương, còn chưa kịp vui mừng, đã nghe bên cạnh truyền đến tiếng kêu thảm.   

- Số 3.   

Đang định giương súng bắn tới hàn mang kia, đã thấy một người mặc bộ quần áo đen rút con dao găm nơi cổ số 3 bổ tới mình. Còn đầu số 3 thì bay lên.   

Thực lực và kinh nghiệm của gã đội trưởng là không thể nghi ngờ, như tia chớp ngăn cản một kích này của đối phương, sau đó thuận lợi chặn lại. Bên phía của gã là số 4 đang đổi đạn, nhưng lại một tiếng hét thảm truyền đến.   

Chỉ thấy, hàn mang mà mình đánh bay chẳng biết bị đối phương đá trở về từ lúc này, từ góc độ hết sức quỷ dị cắm vào cổ số 4.   

- Làm sao có thể?   

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, sau đó cảm thấy tay phải của mình chợt lạnh. Một đao kia của đối phương sau khi bị súng của gã ngăn cản, lại quỷ dị trượt từ thân súng xuống, dễ dàng cắt đứt nửa bàn tay phải của mình.   

Trong lúc gã nhịn đau cầm súng tay trái chuẩn bị bắn tới đối phương, gã cảm thấy số 1 và số 2 có năng lực cận chiến mạnh nhất đã xoay người lại tiếp viện mình. Chỉ cần gã có thể ngăn cản đối phương được một chút, đối phương sẽ không còn đường trốn.   

Nhưng gã phát hiện súng của mình một lần nữa không phát huy được tác dụng. Đối phương dùng tốc độ và phản ứng cực kỳ kinh khủng, một lần nữa bốc lên giữa không trung, lướt qua trên đỉnh đầu của mình, xông thẳng đến.   

- Cứ như vậy mà thất thủ sao? Đối phương mất bao lâu? Hai giây? Ba giây?   

Mang ánh mắt không thể tin, gã đội trưởng đang định nhịn đau đuổi theo, đột nhiên số 1 và số 2 sau lưng gã phát ra tiếng rống giận, liền kinh hoảng xoay người lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc.   

- Dư Trung Tấn.   

Khi gã còn chưa kịp phản ứng, Dư Trung Tấn đã giải quyết được sự ngăn cản của số 1 và số 2, sau đó xuất hiện trước mặt gã. Sau lưng Dư Trung Tấn, một bóng người xuất hiện, đánh tới số 1 và số 2.   

Khi gã đội trưởng hoàn toàn tuyệt vọng, đang định làm ra phản kháng cuối cùng, chợt cảm thấy cổ mình mát lạnh, sau đó thấy giống như mình bay lên.   

Cho đến khi từ giữa không trung nhìn thấy hai chân của mình, gã mới hiểu được thủ lĩnh thiên y ngoại viện quả nhiên mạnh đến mức không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản được.
Advertisement
';
Advertisement