Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Nói bừa! Các người đang nói bừa!   

Đối mặt với những lời của Hồ Giang, sắc mặt Chu Thế Dương biến đổi, tức giận nói. Lão thật sự không ngờ mấy người của ban Giám sát lại ngang ngạnh đến thế, còn trực tiếp đứng về phía Giang Khương, chính diện chống đối lão. Trong lòng lão vô cùng tức giận, âm thầm buồn bực nói: “Đợi mình qua được ải này, chắc chắn mình sẽ tống hết cái đám chết tiệt này vào tù.”   

Đám Đào y sư bên cạnh lúc này cũng không kìm được hoảng hốt, vội vàng quát lên:   

- Càn rỡ... Các người dám bêu xấu Chu tổng... Đây rõ ràng là càn rỡ quá mức!   

Giang Khương nhìn bộ dạng của mấy người này cùng với biểu cảm của các thành viên Thiên Y viện trong sân liền mỉm cười. Hình tượng công chính của ban Giám sát mấy năm nay trong Thiên Y viện không phải giả, đám Hồ Giang vừa ra mặt bày tỏ thái độ, thái độ của những người có mặt lập tức bắt đầu thay đổi. Ai nấy đều nhìn Chu Thế Dương với sắc mặt hoài nghi.   

- Các người chắc chắn là cùng một phe... Đang bêu xấu Chu tổng!   

Đào y sư lập tức phát hiện bầu không khí trong sân không bình thường, lập tức quát mắng Giang Khương cùng đám Hồ Giang:   

- Đừng tưởng những lời xàm bậy, đổi trắng thay đen của các người bây giờ có thể rửa sạch tội lỗi của Giang Khương. Bản thân Giang Khương là Phó chủ nhiệm Hội đồng điều tra Long Sơn gì đó, Hồ Giang của cũng là thành viên của Hội đồng điều tra Long Sơn, chắc chắn các người cùng một phe...   

- Haha... Đào y sư, mọi người đều biết trước nay ban Giám sát công chính nghiêm minh; ông cảm thấy Chủ nhiệm Hồ sẽ làm việc thiên tư sao?   

Giang Khương cười lạnh một tiếng, nhìn Đào y sư cùng Chu Thế Dương, nói:   

- Hơn nữa, nếu các ông nói tôi cấu kết ngoại địch, hãm hại Viện trưởng Từ cùng Trưởng ban Lưu, khiến họ rơi vào tay địch... Vậy các ông nghĩ các Chủ nhiệm của ban Giám sát sẽ đứng về phía tôi, giúp tôi rửa sạch tội danh sao?   

Giang Khương vừa nói ra những lời này, trong sân trở nên tĩnh mịch, ngay cả đám Đào y sư lúc này cũng cứng lưỡi, nói không ra lời.   

Lúc này sắc mặt Chu Thế Dương cũng tái xanh, không cách nào phản bác lời của Giang Khương. Hai mắt lão nhanh chóng xoay chuyển rồi nghiêm nghị nói:   

- Hừ... Bây giờ các người có muốn nói bừa thế nào cũng vô ích... Chủ nhiệm Ngưu nghe lệnh, bắt Giang Khương lại cho tôi!   

- Vâng!   

Chủ nhiệm Ngưu giờ đã không thể nào dừng lại, lập tức giận quát một tiếng, vẫy tay quát lên:   

- Người đâu, bắt Giang Khương lại!   

Chủ nhiệm Ngưu vừa nói, rất nhiều cao thủ ngoại viện lập tức hét lên giận dữ, lao về phía Giang Khương. Lúc này, cũng không ít cao thủ ngoại viện đứng trong số các thành viên nội viện cũng xông lên công kích những người trên đài.   

Những người này chính là những cao thủ ngoại viện đã tiến vào chi viện trước khi Đội chấp pháp ban Giám sát phong tỏa nội viện.   

Lúc này, hơn mười cao thủ của Đội chấp pháp đứng trước lễ đài lập tức bị mấy cao thủ ngoại viện đẩy ra, sau đó lai về phía khán đài.   

Sắc mặt đám Hồ Giang đứng quanh Giang Khương lập tức thay đổi.   

Họ không quá bất ngờ trước sự tấn công mạnh mẽ của Chu Thế Dương nên khẽ hừ một tiếng, lần lượt thủ thế, cùng xông lên chém giết với các cao thủ ngoại viện.   

Giang Khương một lần nữa đối mặt với Chủ nhiệm Ngưu cùng với hai cao thủ ngoại viện bên cạnh ông ta. Ba cao thủ vây công Giang Khương đều là cao thủ Thiên giai cấp 2, thế cục lập tức khó phân thắng bại.   

Trong lúc cấp bách, Giang Khương không thể không tiến vào trạng thái Trống rỗng. Một chọi ba, trong nháy mắt hắn cảm thấy nguy hiểm cận kề.   

Đám Hồ Giang bên cạnh lúc này trong lòng rất sốt ruột, có điều lúc này chỉ có thể sốt ruột vậy thôi. Năm Chủ nhiệm dù chỉ đứng sau Trưởng ban Lưu Mộc Dương trong ban Giám sát, nhưng trên căn bản cũng chỉ là cao thủ Thiên vị, người thấp nhất cũng là Địa giai đỉnh phong.   

Có điều nă cao thủ ban Giám sát này lúc này cũng đã bị mấy cao thủ ngoại viện cuốn chặt lấy, không cách nào tiến đến tiếp viện.   

Chu Thế Dương đứng bên dưới nhìn thấy vậy trong lòng mừng rỡ, quả nhiên thằng nhãi này cũng chỉ như ngọn đèn sắp cạn dầu. Ban nãy đánh cùng đám Chủ nhiệm Ngưu bất phân thắng bại, giờ thì hầu hết sức lực đã dùng hết, quả nhiên là không thể chống đỡ nỗi nữa. Nếu thực lực thằng nhãi này thật sự khủng bố như lúc ban đầu e rằng chỉ dựa vào mấy người của ngoại viện này, muốn bắt hắn thật sự không dễ.   

Các thành viên Thiên Y viện trong sân lại sắp đánh nhau thì ai nấy mặt đầy ngạc nhiên, quay đầu kinh ngạc nhìn mấy người xung quanh rồi trố mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Kể ra thành viên Thiên Y viện không có ai là không yêu viện, cũng không có ai là kẻ hèn nhát. Nếu không trăm năm trước sẽ không có chuyện mấy trăm y sư cùng nhau cố thủ Thiên Y viện, nghênh chiến sự xâm phạm của tà ma ngoại vực, chết trận gần 1/3.   

Nhưng tình huống trước mặt, mọi người không biết nên giúp ai, chỉ có thể tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó cùng nhau nhìn cục diện hỗn loạn trên đài mà không biết nên làm thế nào.   

- Ha ha... Bắt lại, Chủ nhiệm Ngưu, mau bắt tên phản nghịch này lại cho tôi...   

Mắt thấy Giang Khương trên đài đang bị Chủ nhiệm Ngưu dẫn hai cao thủ công kích đã liên tiếp lui vào sau, lúc này cuối cùng trên mặt Chu Thế Dương cũng lộ vẻ vui mừng, lớn tiếng hét lên với đám Chủ nhiệm Ngưu.   

- Vâng...   

Lúc này Chủ nhiệm Ngưu ở trên đài cũng vui mừng. Kể ra ban đầu họ đánh với Giang Khương đúng là rất cực khổ, giờ chẳng dễ dàng gì mới áp đảo được Giang Khương nên dĩ nhiên là vui mừng đáp lại,.   

Giang Khương thấy hai người đối đáp vui sướng như vậy thì hắn không kìm được cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt, lời đáp lại vui mừng của Chủ nhiệm Ngưu vừa dứt, trước mắt liền hoa lên một cái, một quả đấm bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.   

Chủ nhiệm Ngưu kinh hãi ngửa đầu ra sau, khó khăn lắm mới miễn cưỡng tránh được một quyền này, còn chưa kịp vui mừng thì bụng thấy đau nhói, sau đó bay nhanh ra ngoài, đụng vào Chu Thế Dương ở bên dưới.   

Hai cao thủ bên cạnh sắc mặt biến đổi, đồng loạt tung chưởng đánh về phía Giang Khương, có điều chưởng vừa mới đưa ra giữa chừng thì thấy Giang Khương trước mặt đã biến mất.   

Sắc mặt của Chu Thế Dương vô cùng kinh ngạc vừa đưa tay đỡ Chủ nhiệm Ngưu, đặt Chủ nhiệm Ngưu sang một bên thì trước mặt lập tức xuất hiện một vật cực lớn. Không đợi lão kịp hồi thần thì vật cực lớn kia đã đụng mạnh vào trước ngực lão, sau đó lão ngửa đầu phun ra một ngụm máu, sau đó bị vật kia đè ngã xuống đất.   

Hai vị y sư nhất phẩm ở bên tức giận kêu lên một tiếng, đưa tay đánh về phía Giang Khương đứng trước Tề Thế Đỉnh, nhưng chưa đụng được Giang Khương thì cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, trên mặt “chát” bị tát một cái, sau đó cùng lật người giữa không trung, bị đánh lăn xuống đất.   

Giang Khương cười khẽ một tiếng, hai tay đưa ra, một tay chụp cổ một người, cứ thế nhấc cổ hai người nhẹ nhàng đáp lên Tề Thế Đỉnh.   

Nhìn Chu Thế Dương và hai vị Y sư nhất phẩm bị Giang Khương tóm dễ dàng như vậy, mọi người lần lượt kêu lên kinh ngạc, ngay cả Chủ nhiệm Ngưu vừa mới bò dậy cũng hoảng sợ, không biết phải làm sao.   

- Khụ khụ... Giang Khương, càn rỡ...   

Chu Thế Dương bị Tề Thế Đỉnh đè chặt dưới chân đỉnh không cách nào nhúc nhích, vừa ho ra máu vừa tức giận hét lên với Giang Khương.   

- Càn rỡ? Đến lúc này mà ông còn nói càn rỡ?   

Giang Khương cúi đầu nhìn chằm chằm Chu Thế Dương dưới chân, trào phúng nói:   

- Đâu phải ông mới bị tôi đánh lần đầu tiên, haha...   

- Mày...   

Sắc mặt Chu Thế Dương giận đến mức tím bầm, tay run run chỉ Giang Khương, sau khi run rẩy thì “ọc” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.   

- Ôi chao... Thiên y sư Chu Thế Dương... Đừng phun đừng phun, cẩn thận một chút, ông có muốn phun thì cũng đừng phun lên đỉnh của tôi chứ...   

Giang Khương nhìn Chu Thế Dương lại phun máu, mà còn phun lên chân đỉnh của mình thì không ngừng đau lòng hét lớn.   

- Mày... mày...   

Chu Thế Dương nhìn bộ dạng này của Giang Khương thì sắc mặt từ tím chuyển sang trắng, ngón tay không ngừng run lên, sau đó lại phun máu tiếp.   

- Giang... Giang Khương... mày... đừng càn rỡ...   

- Còn... còn dám khi dễ Chu... Chu tổng...   

Đào y sư bị Giang Khương nắm cổ nhấc lên giữa không trung hay tay níu chặt cổ tay Giang Khương, vất vả lắm mới nghẹn ra  

được một câu.   

Nhìn Đào y sư cắn răng nghiến lợi, Giang Khương cười khẽ một tiếng, đang định nói thì đột nhiên ở cách đó không xa truyền đến một tiếng hét lớn:   

- Dừng tay!
Advertisement
';
Advertisement