Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Phòng đọc sách chỉ bật một cái ngọn, ánh sáng hơi u ám. Tuyên Năng khẽ cau mày, chậm rãi lật một tập tài liệu trong tay.   

Lúc này cánh cửa bị đẩy nhẹ mở ra. Vợ ông chậm rãi đi đến, cầm một ly tràn đặt tới trước mặt ông, mỉm cười nói:   

- Ông lão, uống chén trà đi... Đây là Thanh Tâm Trà mà mấy ngày trước Tử Nguyệt phải nhờ người mang từ trong viện tới đấy... Nghe nói uống trà này có thể thanh tâm tỉnh thần, chỉ có thành viên viện ủy hội mới có thể được uống... Mau thử một chút đi!   

- Ồ?   

Nghe thấy vợ mình nói những lời này, vốn lông mày Tuyên Năng đã hơi nhíu lại, lúc này càng nhíu hơn, mặt lộ vẻ khác lạ, đưa tay cầm chén tràn, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi. Chỉ cảm thấy quả nhiên có một mùi thơm ngát thấm đẫm lòng người truyền thẳng vào não, đầu óc vốn hơi nặng nề không ngờ sáng suốt trong nháy mắt.   

- Trà ngon... Quả nhiên là Thanh Tâm Trà trong truyền thuyết...   

Tuyên Năng không nhịn nổi khen khẽ một tiếng, sau đó đưa lên miệng nhấp khẽ một ngụm, cảm nhận nước trà ấm nóng chuyện động nhẹ nhàng trong miệng một hồi, sau đó một mùi hương nhàn nhạt đặc trưng càng khiến tinh thần người ta sáng suốt hơn tràn ngập vào trong đầu.   

- Đương nhiên là trà ngon rồi...   

Thấy chồng mình uống một ngụm trà, tinh thần rõ ràng phấn chấn hơn hẳn, bà Tuyên hân hoan nói:   

- Tử Nguyệt nói, là do Giang Khương lên chức thành viên viện ủy hội, viện ủy mới cho người đưa tới... Nghe nói cũng chỉ có một cân. Chẳng qua thời gian Giang Khương ở nhà không nhiều lắm, lúc này nó mới gửi hai lạng về cho ông nếm thử đấy...   

- Con bé này...   

Tuyên Năng cười khổ một tiếng, cảm thán lắc đầu...   

- A... Ông lại còn có cái vẻ như thế. Con gái ông đối với nhà họ Tuyên chúng ta đúng là không thể chê vào đâu được nữa rồi... Không nói tới đan dược, chỉ mỗi Thanh Tâm Trà này, người bình thường có bao giờ được uống? Nghe nói hai lạng Thanh Tâm Trà này trong Thiên Y viện cũng ngang với một viên Hồng Vân Đan rồi. Mang ra bên ngoài càng có giá trị không kể xiết...   

- Tôi biết... Ôi, đương nhiên là tôi biết con gái có lòng hiếu thảo. Chẳng qua tôi uống thứ này cũng quá lãng phí rồi. Bà cất đi, sau này chuẩn bị cho người nào trong nhà lúc đột phá... Chia cho nửa lạng. Loại Thanh Tâm Trà này là thứ rất khó lường...   

Tuyên Năng lắc đầu cười, cất giọng nói.   

- Tôi nói ông này...   

Bà Tuyên nghe thấy những lời này liền nhướn mày, đang định nói chuyện thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cộc cộc.   

Lúc này rồi còn ai tới nữa? Tuyên Năng nhíu nhíu mày, sau đó trầm giọng nói:   

- Vào đi...   

Cửa phòng đọc bị đẩy ra, Tuyên Lâm chậm rãi đi vào, nhìn thấy bà Tuyên ở đó, ánh mắt hơi lóe lên liền cười nói:   

- À... Chị cả cũng ở đây à. Xem ra em tới không đúng lúc rồi!   

- Ôi... Tuyên Lâm à, không sao, không sao... Tôi tới đưa chén trà cho anh trai chú thôi...   

Bà Tuyên cười nói, lại giơ tay ra hiệu:   

- Tìm anh trai chú có việc à, đến đây... Ngồi đi...   

- Được...   

Tuyên Lâm chần chừ một chút, sau đó liền cười, ngồi xuống trước bàn.   

- Hai người trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước....   

Bà Tuyên cười cười, xoay người đi ra bên ngoài.   

Nghe thấy bà Tuyên đã ra ngoài, lúc này trái tim Tuyên Lâm cũng bình tĩnh hẳn, vừa ngồi xuống đã ngửi thấy một mùi thơm ngát vào mũi, lông mày hơi nhíu lại, ngạc nhiên nói:   

- Á... Thứ gì thơm như vậy!   

- À... Đây là Thanh Tâm Trà mà mấy hôm trước Tử Nguyệt mới gửi về... Tôi vừa bảo chị dâu chú chuẩn bị cất kỹ đi, chờ sau này trong nhà có ai gặp cửa ải, chuẩn bị đột phá thì đưa cho người ta nửa lạng...   

Tuyên Năng cười nói.   

- À... Đây là Thanh Tâm Trà, thảo nào lại thơm như vậy. Lúc này vừa ngửi một hơi, cảm thấy đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít...   

Ánh mắt Tuyên Lâm chợt lóe lên, thất thanh khen:   

- Vẫn là anh cả có phúc!   

Nghe lời này của Tuyên Lâm, Tuyên Năng cười nói:   

- Mỹ Ngọc à... Rót cho chú Lâm một chén đi, sau đó hãy cất đi...   

- Á.... Không cần đâu anh, không cần... Thứ quý giá như vậy...   

Tuyên Lâm vội vàng lắc đầu nói.   

- Ôi... Khách sáo với anh làm gì?   

Tuyên Năng cười ha hả nói:   

- Vốn lá trà này cũng chuẩn bị cho chú một phần mà.   

- Cho em?   

Tuyên Lâm hơi chau mày, kinh ngạc nói.   

- Đúng thế...   

Tuyên Năng cười gật đầu nói:   

- Tuyên Lâm... Mấy năm nay em đã vướng ở cửa ải Thiên vị lâu rồi. Tình huống hiện tại của em, trong nhà mặc dù còn vài viên Hồng Vân Đan nhưng cũng không dám tùy tiện đưa cho em, bởi vì tỷ lệ thật sự quá nhỏ...   

- Nhưng hiện tại có Thanh Tâm Trà rồi, tỷ lệ đột phá của em lại tăng thêm hai phần, cho nên...   

Nghe thấy lời này của Tuyên Năng, sắc mặt Tuyên Lâm hơi sững lại, ánh mắt lóe lên mấy lần, sau đó đột nhiên nói:   

- Thật sao? Anh... Nhà chúng ta còn Hồng Vân Đan sao? Em còn tưởng là đã hết rồi chứ?   

- Chuyện này... Còn... Còn một chút...   

Nói tới đây, Tuyên Năng thoáng hạ giọng, từ tốn nói:   

- Chẳng quả tình huống hiện tại em cũng biết rồi đấy. Hiện tại không thể công bố được. Chờ một thời gian nữa... Đến lúc đó anh sẽ đưa cho em!   

Ánh mắt Tuyên Lâm chợt lóe lên, nhìn Tuyên Năng, mặt âm trầm nói:   

- Anh, trong nhà còn Hồng Vân Đan mà anh không nói cho em biết là sao? Chẳng lẽ coi em là người ngoài à?   

- Ôi... Tuyên Lâm, xem chú nói kìa. Anh cũng không dấu diếm chú. Chú cũng biết Hồng Vân Đan chỉ có một chút, những người kia ai cũng muốn cả... Anh chú đây cũng rất khó, cho dù muốn cho chú nhưng tình huống của chú thì bản thân chú cũng biết... Cho dù có Hồng Vân Đan, tỷ lệ đột phá của chú cũng không cao...   

Tuyên Năng cười khổ nói:   

- Hiện tại có cả Thanh Tâm Trà rồi, có thể tăng tỷ lệ đột phá của chú lên thêm hai phần... Tất nhiên anh cũng không hẹp hòi...   

- Anh, đây là bởi vừa lúc gặp em nên... Anh mới nói vậy à?   

Tuyên Lâm nói giọng lạnh tanh:   

- Thanh Tâm Trà này đã đưa tới đây vài ngày rồi, cũng không thấy anh nhắc tới!   

- Ôi...   

Nhìn dáng vẻ này của Tuyên Lâm, mặt Tuyên Năng hơi ngạc nhiên, cất tiếng nói:   

- Tuyên Lâm, chú nói gì thế? Hôm nay chị dậu chú mới nói cho tôi biết. Vừa rồi tôi... Mới biết mà!   

- Vừa mới biết? Hừ... Anh, lời này ai tin được chứ?   

Tuyên Lâm hừ lạnh một tiếng, nói.   

- Chú... Tuyên Lâm...   

Nhìn dáng vẻ của Tuyên Lâm, vẻ mặt Tuyên Lâm vừa ngạc nhiên vừa đau lòng. Ông biết em trai mình vẫn vốn có chút ý kiến với mình vì không nhận được Hồng Vân Đan, nhưng không ngờ lại đã tới mức độ này rồi.   

- Anh...nếu thật tâm muốn đưa Hồng Vân Đan cho em, như vậy thì giờ đưa cho em luôn đi. Còn cả Thanh Tâm Trà kia nữa...   

Tuyên Lâm liếc ông anh trai mình một cái, lạnh lùng hừ một tiếng.   

Thấy dáng vẻ của em trai, lúc này Tuyên Năng hít sâu hai hơi, lại bưng chén Thanh Tâm Trà kia uống một ngụm lớn, sau đó mới  

miễn cưỡng nén tức giận trong lòng xuống được, sau đó nhìn về phía Tuyên Lâm, thành khẩn mà từ tốn nói:   

- Tuyên Lâm, vừa rồi anh đã nói rồi, hiện tại đúng là thời kỳ mấu chốt, tuyệt đối không thể để tiết lộ ra. Mà Hồng Vân Đan chỉ cần chấm dứt điều tra chỗ Ban giám sát, tất nhiên anh sẽ đưa một viên và Thanh Tâm Trà cho chú...   

- Nhưng hiện tại, chú cũng hiểu là nếu chẳng may tin này tiết lộ ra ngoài, ảnh hưởng đối với Giang Khương không nhỏ, thật sự không phải lúc...
Advertisement
';
Advertisement