Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Đương nhiên ngoài thiên phú và vận khí ra... Còn có một chút chuyện rất quan trọng... Tôi biết buông bỏ...   

- Cho dù là Tế Thế Đỉnh ban đầu hay là Thú Thần Bát kia, cuối cùng đều như thế... Có lẽ trong viện có ghi chép thông tin tình báo có liên quan...   

Nhìn hai người đối diện, Giang Khương lạnh nhạt cười cười, sau đó nói:   

- Đương nhiên tôi nghĩ cũng không thuyết phục các người đơn giản như vậy được, chẳng qua có thể tiết lộ thêm cho hai người một chút, là ngoài Tế Thế Đỉnh và Thú Thần Bát ra, còn có một... Món đồ đã tồn tại trước khi tôi tiến vào Thiên Y viện. Nhưng chuyện này rất bí mật, tôi không nói ra được... Bộ trưởng Lưu và viện trưởng cũng biết việc này. Các anh có thể chứng thực chỗ Bộ trưởng Lưu...   

Nghe những lời này của Giang Khương xong, Lý Khải và Tiền Quân liếc nhau một cái, rất ăn ý không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu, nhìn về phía Giang Khương, sau đó trầm giọng nói:   

- Chúng tôi còn một điểm nghi vấn cuối cùng...   

- Mời hỏi!   

Hai mắt Giang Khương hơi nheo lại, bình thản đáp. Hắn hiểu rất rõ rằng phòng số 3 sẽ tìm mình hỏi han, tất nhiên cũng có một chút chứng cớ minh xác... Mà đầu tiên cũng chưa xác thực, như thế thì kế tiếp hẳn là lúc bọn họ xác minh lại cơ sở.   

- Căn cứ thư tố cáo, mấy lần anh luyện chế hoàn thành đan dược siêu phẩm hoặc sau khi đan dược thượng phẩm thất bại, ngẫu nhiên có giữ lại chút phế đan... Người tố cáo hoài nghi anh có thể tham chiến những đan dược đó...   

Lý Khải vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Giang Khương, nhấn từng chữ một.   

Mặc dù Giang Khương nghe nói thế thì trái tim cũng hơi đổi nhịp nhưng nhìn dù hai người có vẻ tùy ý, hai mắt không nháy chút nào, nhìn chằm chằm vào mình, hắn liền không thay đổi sắc mặt, ngay cả ánh mắt cũng chẳng biểu hiện gì. Có chăng thì dường như chỉ bởi những lời nói của Lý Khải mà hắn hơi kinh ngạc và trào phúng mà thôi.   

Hắn chưa bao giờ hoài nghi ngoài mình ra, còn có người có biện pháp gì với loại đan dược Bán thành phẩm này. Ít nhất trong trí nhớ của vị đỉnh chủ tiền nhiệm sáng tạo ra loại biện pháp luyện Bán thành phẩm đan này, tuyệt đối chưa truyền cho bất cứ kẻ nào, hơn nữa từ đó về sau cũng không có bất cứ ai biết loại luyện đan pháp này.   

Cho nên đối mặt với lời nói mang tính dò xét của Lý Khải, căn bản Giang Khương chẳng sợ hãi gì. Mà dưới tinh thần lực ổn định và mạnh mẽ của Giang Khương, chút tài mọn quát sát mặt mũi ngôn từ để đoán ý của Lý Khải và Tiền Quân tất nhiên không có khả năng phát hiện chút bất thường từ vẻ mặt hắn.   

- Như vậy cũng được sao?   

Giang Khương trừng mắt, rất kinh ngạc nhìn Lý Khải và Tiền Quân, nói:   

- Tất cả mọi người đều biết, đan dược là do các loại dược vật tinh luyện thành. Trong lúc luyện chế đan dược, phải nắm chặt việc các loại dược tính xung đột và hỗ trợ nhau, một điểm sai lầm cũng không có khả năng xuất hiện... Nếu có bất cứ chút dị thường nào, như vậy toàn bộ lò đan dược liền tất nhiên bị phế bỏ... Càng đừng nói tới đan dược thượng phẩm và siêu phẩm nữa...   

- Đây là thường thức... Chẳng lẽ ngay cả chút năng lực ấy Ban giám sát cũng không có sao?   

Nói tới đây, lông mày Giang Khương chậm rãi nhíu lại, nhìn hai người có vẻ không vui.   

Hai người Lý Khải và Tiền Quân nhìn phản ứng của Giang Khương, lại yên lặng liếc nhau một cái.   

Lý Khải cười to giải thích với Giang Khương:   

- Xin lỗi, ủy viên Giang Khương... Đã có người tố cáo, hơn nữa cũng quả thật có tình huống phế đan bị lưu lại, như vậy tôi nhất định phải tiến hành điều tra...   

- Chẳng qua không biết ủy viên Giang Khương lưu lại phế đan là có tác dụng gì?   

Lý Khải lại hỏi một lần nữa.   

Hai mắt Giang Khương hơi nheo lại, lạnh nhạt trả lời:   

- Mấy lần luyện đan đó không thể thành công cũng khiến tôi hơi bất ngờ, cho nên lưu lại phế đan để phân giải và so sánh...   

Lại liếc Giang Khương một lần nữa, Lý Khải khẽ gật đầu. Mặc dù loại cách làm này rất ít thấy, cũng rất phiền toái nhưng cũng không phải chưa từng có ai làm. Thân Giang Khương là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh duy nhất có thể luyện chế đan dược siêu phẩm, đại biểu cho người có khả năng luyện đan cao nhất Thiên Y viện, làm vậy dường như cũng không có chỗ nào quái dị.   

- Tốt rồi... Không còn vấn đề gì để hỏi chứ?   

Uống nốt ngụm trà cuối cùng trong chén, cũng tính mình đã ngồi hơn chục phút, Giang Khương bình thản hỏi.   

Lý Khải nhìn Tiền Quân bên cạnh, thấy Tiền Quân cũng không còn vấn đề gì để hỏi, lúc này khách khí đứng dậy nói:   

- Tốt rồi, ủy viên Giang, cảm tạ ngài đã phối hợp... Nếu có gì cần nói thì có thể vẫn còn cần làm phiền ngài!   

- Không sao cả, mời cứ báo tôi bất cứ lúc nào...   

Tuy rằng phòng số 3 điều tra hắn hoàn toàn là việc công, trừ lúc hẹn gặp chú ý bố trí Thanh tâm trà mà hắn yêu thích ra thì cũng tuyệt đói không có bất cứ chăm sóc gì đặc biệt khác nhưng Giang Khương cũng vẫn cực kỳ phối hợp...   

Đi ra khỏi phòng nói chuyện của phòng 3, Giang Khương liền đi về phía phòng số 2. Đã có người tặng hắn một món quà lớn như vậy, dù sao cũng phải mau chóng xem xét tình huống của người đó mới phải. Nếu không mấy ngày nay không để ý, không biết là vị tặng quà kia rốt cục còn có thể gây chuyện bao lâu. Tự dưng bị người khác tặng cho một món quà quá bất ngờ như thế, Giang Khương cũng chẳng mong đợi.   

- Bộ trưởng Giang, ngài đã tới...   

Nhân viên phòng 2 thấy Giang Khương tiến vào, vội vàng không ngừng đứng dậy chào hỏi.   

- Ừ... Mấy người Bộ trưởng Hồ đâu?   

Giang Khương tùy ý hỏi thăm.   

- Bộ trưởng Hồ đang thảo luận với Bộ trưởng La trong phòng...   

Nhân viên lễ tân trả lời.   

Giang Khương gật đầu nói:   

- À... Vậy thì được, tôi đi xem một chút...   

- Tốt... Tôi cũng sẽ rót trà cho ngài ngay...   

Hiện tại vụ án duy nhất của phòng số 2 hiện tại là điều tra Long Sơn, cho nên thật ra Giang Khương cũng không kiêng dè gì, cũng không ngại hai người thảo luận chuyện khác, cứ tiến vào phòng họp như mọi khi.   

Hồ Giang và La Dương Sinh lúc này đang ngồi cạnh nhau bàn bạc. Bên cạnh hai người là một vài tập tài liệu điều tra viên của phòng số 2 vừa mang đến, lần lượt đặt trước mặt hai người.   

Thấy Giang Khương tiến vào, ánh mắt bọn họ sáng lên, đứng dậy ân cần thăm hỏi.   

- Ngồi đi, ngồi đi...   

Giang Khương tùy ý giơ tay, sau đó ngồi xuống một bên, nhìn hai người Hồ Giang đối diện, cười nói:   

- Thế nào? Tình huống hiện tại thế nào rồi?   

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó ra hiệu cho hai vị thành viên điều tra một chút. Đợi hai người kia rời đi rồi, lúc này Hồ Giang mới nhìn về phía Giang Khương, gật đầu nói:   

- Thông qua nhiều lần hẹn gặp với Dương Mô Hình và Lâm Nhất Dương, kết hợp với tài liệu ngài vài Bộ trưởng Lưu mang từ trưởng lão viện về, trước mắt cơ bản đã rõ ràng đại khái toàn bộ quá trình của sự kiện Long Sơn rồi. Đối với đại bộ phận chi tiết, chúng ta cũng đều nắm tương đối rõ, cũng như cũng đã có kết luận...   

- Chẳng qua... Chẳng qua bởi tính chất mấu chốt của hai vị nhân chứng kia, cho nên có một vài nơi còn tồn tại chút khiếm khuyết!   

Nói tới đây, giọng Hồ Giang có vẻ e ngại rõ ràng.   

Giang Khương gật đầu. Hắn cũng không bất ngờ với chuyện này chút nào. Có tư liệu và được hai đương sự phối hợp, hiểu rõ toàn bộ sự kiện cũng không phải chuyện quá khó khăn. Chẳng qua hắn cũng không muốn biết mấy thứ này...   

- Về phần hai vị dính dáng trong đó, hiện tại đã có chứng cứ gì thực tế chưa?   

Nghe thấy Giang Khương hỏi thẳng vào vấn đề, hai người liếc nhau một cái, sau đó mặt đều lộ vẻ nuối tiếc. Hồ Giang lắc đầu khẽ nói:   

- Chuyện đã đi qua hơn hai mươi năm rồi. Mà hai vị kia thân đều ở vị trí cao hơn mười năm, cho nên cơ bản chứng cứ đều đã bị rửa sạch sẽ. Đến trước mắt mà nói, chúng ta vẫn chưa có bất cứ chứng cứ mang tính thực chất nào...   

Đối với tình huống này, Giang Khương cũng không bất ngờ. Nếu đổi lại thành hắn, tất nhiên cũng sẽ hủy diệt những chứng cứ có khả năng còn sót lại một cách thần không biết, quỷ không hay. Hắn lập tức lại nghĩ tới điều gì, nhìn hai người nói:   

- Bộ trưởng có phân công gì với tình huống trước mắt không?   

Hai người đồng loạt lắc đầu. Hồ Giang cười khổ một tiếng, nói:   

- Bộ trưởng chỉ bảo chúng ta phải thật cẩn thận, cố gắng điều tra càng rõ ràng, chi tiết, đầy đủ càng tốt, đồng thời tìm kiếm chứng  

cứ có thể còn sót lại...   

- Ồ...   

Giang Khương gật đầu khẽ, sau đó đứng dây, nhìn hai người, cười nói:   

- Được rồi, tất cả đều nhờ hai người cố gắng rồi!   

Đi ra khỏi Ban giám sát xong, Giang Khương nhìn đồng hồ, thấy mình ở Ban giám sát đã hơn nửa giờ rồi. Thời gian còn sớm, Giang Khương cũng không do dự, nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của viện trưởng.   

Đi thẳng một đường, bước chân Giang Khương khá nhanh, hấp dẫn không ít ánh mắt. Mọi người nhìn theo hướng hắn đi, cơ bản đều có thể đơn giản nhận ra hướng hắn định đi tới.   

Cảm giác được những ánh mắt nhìn mình chăm chú, trong mắt Giang Khương hiện lên tia ý cười mờ nhạt. Chắc hiện giờ cũng khiến rất nhiều người có không gian để tưởng tượng rồi.   

- Chứng kiến chưa... Chột dạ rồi. Khẳng định là đi về phía viện trưởng tìm kiếm sự ủng hộ đấy...   

Một vị y sư cấp ba tóc hoa râm nhìn bóng lưng Giang Khương, cười lạnh nói.   

Một vị y sư cấp ba khác lúc này cũng cười khẽ gật đầu nói:   

- Ừ... Chắc không sai đâu... Dù sao hiện tại gốc rễ của hắn còn kém một chút. Tên này dù có lão y sư La Thiên Minh ủng hộ nhưng đối mặt với Ban giám sát, lại còn nhiều lời đồn đại như vậy, thế thì vẫn không đủ... Trừ phi là viện trưởng ủng hộ hắn mới có khả năng áp chế những lời đồn này xuống được... Nếu không đợi tới lúc Ban giám sát ra kết quả cuối cùng, vị trí thành viên viện ủy hội Thiên Y viện của hắn chắc cũng không yên ổn lắm rồi...   

Trong lúc mọi người bàn tán, Giang Khương đã bình yên ngồi xuống trước mặt Từ Khải Liễu.   

- Thế nào? Tình huống bên phòng số 3 thế nào?   

Đối với Giang Khương, Từ Khải Liễu luôn không khách sáo, giương mắt nhìn Giang Khương tự rót trà cho bản thân. Lúc này Từ Khải Liễu lại cúi đầu tiếp tục bận rộn với việc của mình.   

- Cũng không tệ lắm... Khách khí với tôi, lại còn rót cho tôi một chén Thanh tâm trà...   

Nhấp một ngụm trà nóng vừa pha, xua tan chút giá lạnh bên ngoài mang vang, Giang Khương cười khẽ nói.   

- Xem ra bọn họ không thể nắm được nhược điểm gì của cậu hả...   

Nghe tiếng cười của Giang Khương, Từ Khải Liễu khẽ hừ một tiếng, nói:   

- Tên nhóc cậu cũng đừng khinh thường. Mặc dù Mộc Dương cũng cố gắng chăm lo cho cậu nhưng nếu thật sự để phòng số 3 nắm được nhược điểm gì thì không ai giúp được cậu đâu!   

- Ngài yên tâm đi... Ôi...   

Giang Khương hơi đau đầu đặt chén trà lên bàn, nhìn Từ Khải Liễu đang vùi đầu xem văn kiện, nói:   

- Chẳng qua, viện trưởng à... Cứ như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Tôi đã bị vị kia lôi ra rồi, ngài và Bộ trưởng Lưu lại thật an nhàn, chẳng lo lắng chút nào... Việc này không phải là làm cho có chứ!   

Nghe thấy Giang Khương oán giận, Từ Khải Liễu giương mắt nhìn hắn, sau đó thở dài buông bút trong tay xuống....
Advertisement
';
Advertisement