Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Đi trên đường, nhìn các thành viên Thiên Y viện xung quanh, phần lớn đều mang vẻ mặt tránh từ xa, lúc này cuối cùng Giang Khương cũng cảm nhận được vẻ uy phong lẫm liệt của Giám sát bộ.   

Cả đường đi tới, chỉ thấy những người này đều vọt tới một bên, mặt mang vẻ khác lạ nhìn từ xa xa, hoàn toàn không giống ngày thường, vô cùng cẩn thận tới gần chào hỏi.   

Chỉ là có không ít y sĩ trẻ tuổi đều đứng hai bên, ánh mắt lóe sáng, thái độ cung kính, mặt lộ vẻ chần chừ...   

- Chào Bộ trưởng Giang...   

- Chào anh...   

Rốt cục có người đứng ra chào hỏi rồi. Giang Khương bước đi chậm rãi suốt dọc được, nhìn những luyện đan sư trẻ tuổi của Đan Dược bộ trước mắt, mặt mang vẻ sùng kính, cung kính chào hỏi mình như trước kia. Bước chân hắn dừng lại một chút, cười gật đầu.   

Giống như cảm nhận được một chút cổ vũ, vốn một số y sĩ vốn sợ hãi rụt rè đứng một bên, ánh mắt dần dần bình ổn lại, hồi phục vẻ bình tĩnh và sùng kính ngày xưa. Đám người cung kính chào hỏi lúc Giang Khương đi ngang qua, giống như trong mắt không thấy mấy vị thành viên Ban giám sát đi phía sau Giang Khương mấy bước vậy.   

Mà một số y sư cấp bậc cao hơn phần lớn đều bắt đầu chào hỏi Giang Khương. Còn một số ít y sư cố ý tránh mặt, lúc này ánh mắt cũng phức tapj nhìn Giang Khương đi phía trước mấy người Ban giám sát, có vài người lộ vẻ hơi hả hê, cũng có người lại hơi cảm thán than thở...   

Những ánh mắt như thế mãi cho tới khi hoàn toàn đi vào Ban giám sát mới hoàn toàn tán đi. Đi vào trong Ban giám sát, cả đoạn đường đi, các thành viên Ban giám sát nhìn thấy đều lộ thái độ cung kính. Mặc dù Giang Khương là tới nhận điều tra nhưng chỉ cần không phải là thành viên trực tiếp phụ trách phòng số 3, những người còn lại đều cung kính chào hỏi, ân cần thăm hỏi.   

Mấy ngày nay bởi Giang Khương là phó Bộ trưởng Hội ủy viên điều tra Long Sơn nên đã Ban giám sát rất nhiều, đặc biệt là khi Bộ trưởng Lưu Mộc Dương không tự mình ra mặt, phòng số 2 đều được Giang Khương giúp không ít.   

Cho nên không ít thành viên Ban giám sát mấy ngày nay đều coi Giang Khương như một phần tử của Ban giám sát rồi. Tuy nói hiện tại Giang Khương bị người tố cáo nhưng khi chưa có kết luận, tất cả mọi người đều rất cung kính với hắn. Giang Khương vẫn được các thành viên của Ban giám sát kính trọng như cũ.   

Ngồi ở cạnh bàn trong phòng gặp mặt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai thành viên Ban giám sát, trong lòng Giang Khương cũng không nén nổi cảm thán. Ngày xưa đều là mình ngồi ở vị trí đối diện, không ngờ lúc này lại đến phiên mình ngồi ở đây.   

Một thành viên nữ Ban giám sát mặt nghiêm túc, đưa tới một ly trà, nói:   

- Ủy viên Giang, mời uống trà!   

- Cám ơn...   

Mỉm cười cám ơn rồi, Giang Khương lại ngửi hương trà truyền từ trong chén tới, là một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc khiến tinh thần người ta rung lên trong nháy mắt.   

- Thanh tâm trà...   

Giang Khương mở lớn đôi mắt.   

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên...   

- Ủy viên Giang Khương... Tôi là Bộ trưởng Lý Khải của phòng 3 Giám sát bộ...   

- Tôi là phó Bộ trưởng Tiền Quân của phòng 3 Giám sát bộ...   

Lý Khải tùy ý lật tập tài liệu trong tay, trong mắt không có chút vẻ tươi cười, mặt nghiêm túc nhìn Giang Khương, nói:   

- Lần này mời anh tới đây phối hợp điều tra là vì chúng tôi nhận được tố cáo... Nói anh lạm dụng tư quyền, bồi dưỡng...   

Kể một loạt tội danh xong, Lý Khải trầm giọng nói:   

- Đối với những lý do tố cáo này... Không biết ủy viên Giang Khương có phủ nhận hay thừa nhận không?   

- Xin lỗi... Tôi không thừa nhận...   

Giang Khương khẽ mỉm cười nói.   

- Ồ? Như vậy điều thứ nhất, lạm dụng tư quyền, ngài không thừa nhận đúng không?   

Lý Khải nhìn Giang Khương chăm chú, xác nhận lại.   

- Đúng... Không thừa nhận!  

Vẻ mặt Giang Khương nghiêm túc, đứng đắn đáp.   

- Điều thứ hai, tham chiếm đan dược, ngài cũng không thừa nhận?   

- Đúng là không thừa nhận...   

- Điều thứ ba...   

- ....   

Đối đáp từ đầu tới cuối một hồi, Lý Khải chậm rãi gật đầu, sau đó đưa tay mở tập tài liệu, nhìn một hồi rồi lại quay sang hướng Giang Khương, tiếp tục trầm giọng nói:   

- Ủy viên Giang Khương, căn cứ vào nội dung tố cao, cùng với điều tra của chúng tôi, hiện tại cần xác minh mấy vấn đề với anh!   

- Xin mời nói!   

Dường như Giang Khương cũng không chút bất ngờ, gật đầu nói.   

- Điều tố cáo thứ hai, tố cáo anh tham chiếm đan dược, bồi dưỡng nhà vợ...   

- Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, nhà họ Tuyên bên ngoài viện là có quan hệ thế nào với ủy viên Giang Khương?   

Dứt lời xong, Lý Khải ngẩng đầu nhìn Giang Khương, trong mắt mơ hồ lộ một tia nghiêm trọng.   

Lúc này vẻ mặt Giang Khương cũng hơi nghiêm lại. Hắn hiểu rất rõ, vừa rồi chỉ là hỏi cho có lệ. Hiện tại mới là màn kịch chính.   

Hắn lập tức cau mày, trầm giọng đáp:   

- Con gái nhà họ Tuyên chính là hôn thê của tôi...   

Lý Khải gật đầu, sau đó nói:   

- Như vậy, căn cứ vào tố cáo và điều tra của chúng tôi, trong hai năm gần đây, nhà họ Tuyên đã thu được rất nhiều đan dược từ chỗ anh, không biết có việc này không?   

Nghe thấy lời này, Giang Khương thoáng nhíu nhíu mày. Chuyện cho nhà họ Tuyên đan dược, người cố tình coi như không điều tra cũng có thể đoán được. Nhưng số lượng và chủng loại đan dược cụ thể... Hẳn là trừ nhà họ Tuyên ra cũng không ai biết được...   

Lúc này Lý Khải hỏi tới vấn đề này, thật ra là rất hiển nhiên. Hơn nữa nếu Ban giám sát âm thầm dùng chút thủ đoạn, hẳn là có thể biết số lượng và chủng loại đan dược cụ thể từ miệng nhà họ Tuyên. Hơn nữa Giang Khương cũng không lo lắng Lý Khải dùng ngôn từ bẫy rập mình.   

Ban giám sát do Lưu Mộc Dương chủ quản, hơn nữa lấy tính chất đặc thù của Ban giám sát, trừ bản thân Lưu Mộc Dương ra, nhiều nhất chỉ có viện trưởng Từ Khải Liễu là có khả năng nhúng tay vào. Bất luận kẻ nào khác, Giang Khương cũng không tin có thể ảnh hưởng tới Giám sát bộ.   

Lập tức hắn cũng không do dự, gật đầu nói:   

- Tôi từng cho nhà họ Tuyên một bộ phận đan dược, nhưng cũng không phải số lượng lớn!   

- Như vậy không biết Bộ trưởng Giang có thể tiết lộ chủng loại và số lượng những đan dược này không? Cũng như nói rõ nguồn gốc của chúng?   

Nghe thấy Giang Khương cũng không phủ nhận, Lý Khải gật đầu, giương mắt nhìn thoáng qua Giang Khương, nói tiếp.   

- Phần lớn là đan được trung phẩm, cùng một ít đan dược thượng phẩm... Về phần nguồn gốc, một phần là tôi dùng tích phân đổi được, một phần là bản thân tôi luyện chế. Khả năng... Còn có y sư nhất phẩm La Thiên Minh sư phụ tôi tặng cho... Tình huống cụ thể cũng không nhớ rõ lắm...   

Mặt Giang Khương thản nhiên, trả lời bình thản.   

Lý Khải hơi nhíu mày, nhìn về phía Giang Khương, nói:   

- Xin ủy viên Giang Khương nhớ kỹ lại một chút xem... Rốt cục là đan dược gì và số lượng ra sao!   

- Xin lỗi... Trong hai năm thỉnh thoảng cho một ít, tôi cũng không cố ý ghi nhớ...   

Giang Khương cười cười bình thản, sau đó nâng chén trà, nhấp một ngụm rồi lắc đầu nói.   

- Được rồi...   

Đối với câu trả lời của Giang Khương, dường như Lý Khải cũng không chú ý, chỉ gật đầu, sau đó nói:   

- Về tình huống này, tôi hy vọng ủy viên Giang Khương có thể cố gắng nhớ kỹ lại một chút... Sau đó lúc nào cũng có thể báo cho chúng tôi. Như vậy cũng có lợi, giúp ủy viên Giang Khương sớm thoát khỏi tố cáo này. Đồng thời chúng ta cũng tiến thêm một bước, điều tra và xác minh...   

- Không có vấn đề gì. Tôi sẽ cố gắng nhớ lại một chút, nếu có đáp án xác thực sẽ nhanh chóng thông báo!   

Giang Khương gật đầu nói.   

- Tốt!   

Lý Khải gật đầu khẽ, sau đó nhìn về phía Tiền Quân ở một bên.   

Tiền Quân hiểu ý gật đầu, mở một tập tài liệu khác ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khương, nói:   

- Ủy viên Giang Khương... Trong thư tố cáo có nói tới việc nội khí của ủy viên Giang Khương tiến triển thần tốc. Với ghi chép của bản viện mấy trăm năm nay, tốc độ tu luyện nội khí của ủy viên Giang Khương anh đã vượt qua tất cả các thiên tài được ghi chép tới...   

- Căn cứ điều tra, ba năm trước đây ủy viên Giang Khương hẳn là chỉ mạnh hơn người bình thường một chút thôi, cũng không hiểu sự tồn tại của nội khí. Mà hai năm sau khi tới bản viện, chẳng qua ủy viên Giang Khương cũng chỉ miễn cưỡng có thể coi là một cao thủ bình thường... Mà sau hai năm tiến vào bản viện, anh liền nhảy vọt trở thành tồn tại vượt qua của Thiên vị phổ thông... Cho nên người tố cáo cho rằng anh thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, rất có khả năng lợi dụng sơ hở, tham chiếm rất nhiều đan dược cấp cao của bản viện thì mới có khả năng đạt được bước này...   

- Không biết... Ủy viên Giang Khương anh có giải thích gì về việc này không?   

Nói tới đây, Tiền Quân và Lý Khải đều nhìn về phía Giang Khương đối diện. Rất rõ ràng, hai người cũng rất tò mò và để ý tới vấn đề này.   

Chẳng qua hai người lại hơi bất ngờ phát hiện ra, trên mặt Giang Khương lúc này hiện lên một tia vẻ quái dị khó hiểu, sao đó khóe miệng bắt đầu hiện lên một thứ như một nụ cười trào phúng, ánh mắt lại giống như cười lạnh...   

Cầm chén Thanh tâm trà trên bàn lên, uống một ngụm lớn, cảm nhận mùi hương trà thơm ngát đang từ từ lan tỏa trong miệng mình, sau đó một luồng hương thơm tươi mát tràn vào từng tế bào não, lúc này Giang Khương mới thư thả thở phào một hơi, sau đó buông chén trà, nhìn về phía Lý Khải và Tiền Quân đối diện, nhếch miệng nở nụ cười.   

- Tôi biết đối với việc này... Không chỉ hai người các anh tò mò, mà hẳn là cả Thiên Y viện, thậm chí người biết tất cả tình huống của Giang Khương tôi cũng đều rất tò mò...   

Nói tới đây, nét cười trên khóe miệng Giang Khương càng nồng đậm, ánh mắt trào phúng mờ nhạt kia dường như cũng càng rõ ràng hơn, giống như thở dài một tiếng, lắc đầu khẽ:   

- Thật ra, tôi có thể đạt tới hôm nay, chủ yếu là dựa vào... Thiên phú và... Vận khí...   

- Trong hai ba năm, từ một người gần như không biết nội khí đến cấp bậc Thiên giai bậc hai như tôi.... Các người cảm thấy nếu dựa vào đan dược thì có thể làm được sao?   

- Tôi không phủ nhận tôi dùng không ít đan dược... Nhưng nếu các người cho rằng tôi tham chiếm đan dược thì có thể cứ đi điều tra, tra xem tôi tham chiếm từ đâu? Lấy điểm tích phân do tôi lập công lao mấy năm nay, với thân là chủ Tế Thế Đỉnh còn cần đi chiếm đan dược sao?   

Giang Khương cười khẽ nhìn hai người đối diện, sau đó lại tiếp tục cười nói:   

- Chẳng qua tôi còn muốn nói là, mọi người hẳn đều biết, cho dù là một người có vô số đan dược thượng phẩm, thậm chí siêu phẩm đan dược cung ứng... Cũng không có khả năng làm được điều này...   

- Nhưng cho dù là như thế... Với trường hợp của tôi lại tồn tại chân thật...   

- Đối với chuyện này, giải thích của tôi là... Thiên phú... Và vận khí...   

- Về phần đan dược... Quả thật cũng có trợ giúp một phần!   

Giang Khương lại cười khẽ, lắc đầu nói:   

- Nhưng đó không phải là nhân tố mang tính quyết định. Thậm chí nó còn không được tính là nhân tố thứ yếu...   

- Thực lực của tôi bắt nguồn từ đâu, trừ thiên phú của tôi, vận khí... Là thứ rất quan trọng...   

- Tôi nghĩ tất cả thành viên viện ủy hội và các người... Cũng hẳn biết... Vận khí của tôi tốt lắm, chiếm được rất nhiều thứ. Kể cả Tế Thế Đỉnh trong viện... Còn một chút truyền thừa của ngoại vực châu Phi... Tôi nghĩ chuyện này hẳn không ai hoài nghi cả... Các anh thừa nhận chứ? Có đúng không....   

Giang Khương khẽ mỉm cười nhìn hai người trước mắt...
Advertisement
';
Advertisement