Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Cha, rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?   

Nhìn cha mình nhìn chằm chằm hai vị tộc trưởng đang nhanh chóng rời đi như tránh né điều gì, cho dù Tề Nhạc Minh có ngu ngốc, rốt cục cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn.   

Sắc mặt Tề Lãng lúc này hết trắng lại hồng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai vị tộc trưởng đang nhanh chóng rời đi, rốt cục liếc con mình một cái, trong nháy mắt như già nua đi hai tuổi, đặt mông ngồi lại ghế, ngây ngẩn nhìn chén rượu vỡ tan trên bàn, thở dài mấy hơi mới khổ sở cất tiếng nói:   

- Vừa rồi đã thu được tin tức xác thực rồi. Giang Khương... Giang Khương được thăng chức... Là thành viên.... viện ủy hội Thiên Y viện!   

- Cái gì? Cha nói cái gì? Thành... Thành viên viện ủy hội Thiên Y viện?   

Tề Nhạc Minh mở to hai mắt, kêu lên thất thanh:   

- Cha... Cha có nhầm không vậy?   

- Cha cũng hy vọng... Là mình nhầm...   

Tề Lãng hoàn toàn không còn chút đắc ý, hăng hái như vừa rồi, chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt:   

- Con không thấy hai người vừa rồi sao? Bọn họ cũng cùng thu được tin đó... Nếu không sao con cho rằng bọn họ lại không nể mặt như vậy, bỏ đi liền như thế?   

- Vừa rồi bọn họ đến là bởi vì Giang Khương rất có thể bị xử lý, cho nên mới dám ở chỗ này như vậy, uống rượu ăn mừng với cha con ta. Nhưng hiện tại bọn họ thu được tin tức giống nhau, thấy họ bỏ chạy như có lửa đốt mông chưa?   

Tề Lãng hồn bay phách lạc nói.   

- Hả... Sao... Sao lại như thế được? Con không tin... Con không tin... Sao có thể như thế được... Chuyện này không có khả năng...   

Nghe tới đây, mặt Tề Nhạc Minh trắng bệch. Là con trưởng nhà họ Tề, người thừa kế tương lai, hiển nhiên hắn hiểu rõ ý nghĩa của thành viên viện ủy hội Thiên Y viện... Đó là một người có thể khiến một thế gia biến thành tro bụi...   

Đã qua mấy ngày nhưng nhớ tới tình huống lúc trước khiến người ta kinh hãi muốn chết kia, cả ngày thầm run sợ, cũng bởi bữa tiệc rượu ngày đó mà suýt chịu khổ bị các đại thế gia nhạo báng, hai cha con nhà này cảm thấy một ngày dài như một năm, bi thảm không có ánh mặt trời. Cả gia tộc đều hoảng sợ, không thể chịu nổi một ngày.   

Ai ngờ tại thời khắc mấu chốt nhất, đột nhiên họ lại thấy một tia sáng hy vọng xuất hiện.   

Chẳng qua lúc này mặc dù thu được tin tức xác thực, hơn nữa nghe nói hẳn là một vị tồn tại tương đối cao trong Thiên Y viện bất mãn với Giang Khương nên mới có thể như thế, nhưng hai cha con nhà này cũng không dám khoa trương. Nhớ tới vài sự kiện lần trước, bọn họ cũng chỉ có thể vụng trộm hưng phấn uống mấy chén rượu lâu năm, sau đó chờ đợi mình có khả năng lật bàn...   

Lần này hai cha con đã không còn hoàn toàn tự tin vào bản thân, chỉ âm thầm cầu khẩn, cầu cho lần này Giang Khương thật sự gặp xui xẻo...   

- Thế giới này rốt cục loạn rồi sao?   

Một vị nữ ma đầu đại nhân ở cực xa, khi nhìn tài liệu cấp dưới đưa tới, lúc này trong não không nén nổi hiện lên ý nghĩ này.   

Đường đường là Thiên Y viện bảo thủ tới cực điểm, là kỳ phùng địch thủ cả trăm ngàn năm với Cổ Môn, tại sao đột nhiên lại trở nên hỗn loạn như vậy...   

Nghĩ lại những năm gần đây, thành viên Viện ủy hội không có ai không trải qua mấy chục năm cố gắng từng bước một, lần lượt bò lên theo thứ tự từng bậc một, trải qua rèn luyện trăm lần, sau đó mới có khả năng ngồi vào vị trí kia.   

Mà sau khi ngồi vào vị trí thành viên Viện ủy hội, cơ bản coi như bọn họ đã ngồi lên bảo tọa vững như thép, cũng không quan hệ nhiều với tài nguyên và địa vị lúc trước. Cho dù muốn tiếp tục bò lên trên, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng, không còn có nguy hiểm rơi xuống phàm trần.   

Nhưng hiện tại trong mắt một số người hiểu rõ tình huống Thiên Y viện, lúc này đã hoàn toàn phá vỡ sự tồn tại trong ấn tượng của bọn họ.   

Một năm trước liền có đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh mới chỉ hai mươi tuổi như Giang Khương, sau đó Giang Khương chưa tới ba mươi tuổi đã bỏ thẳng tới vị trí thành viên Viện ủy hội.   

Mà Giang Khương lên được thành viên Viện ủy hội thì thôi, nhưng tên này còn thưa ngồi ổn vài ngày, dĩ nhiên lại có người tố cáo hắn... Đúng là chuyện cười trăm ngàn năm không có...   

Chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui, lúc này Thiên Y viện lật lại điều tra sự kiện Long Sơn. Nghe nói thành viên Viện ủy hội mất tích năm đó tại Long Sơn không ngờ lại bị hãm hại nội bộ... Hơn hai mươi năm trước, ngay cả thành viên Viện ủy hội cũng bị ám hại, hiện tại vị thành viên Viện ủy hội Giang Khương này có bị tố cáo cũng không có gì là lạ.   

- Chẳng qua... Giang Khương à Giang Khương... Tại sao chuyện gì cũng liên quan tới cậu chứ?   

Sơn trưởng đại nhân Tôn Diệu Nguyệt xoa đầu mày, mặt đầy cảm thán. Hiện tại cô đau đầu chính là có cần báo tin này cho đồ đệ bảo bối kia của mình không. Hiện tại, hai đồ đệ bảo bối của mình vài ngày trước nghe tin Giang Khương thăng chức thành thành viên Viện ủy hội xong, lúc này mới an tâm đi tu luyện, tiến triển cảnh giới cực nhanh. Hiện tại là thời điểm mấu chốt, cô cũng không muốn khiến hai vị đồ đệ của mình bị phân tâm.   

Nghĩ tới đây, Tôn Diệu Nguyệt cau mày nhìn về cấp dưới đang khoanh tay chờ một bên, nói:   

- Không được tiết lộ cho hai vị tiểu thư biết về việc này!   

- Vâng... Thưa đại nhân!   

Cấp dưới cung kính lên tiếng, sau đó cẩn thận nhìn Tôn Diệu Nguyệt một cái, trả lời:   

- Mặt khác, môn chủ đại nhân truyền tin tới, nói xin ngài sau khi xem xong hết tài liệu, tham gia hội nghị trực tuyến một chút... Nội dung họp là nhằm vào đại biến cố của Thiên Y viện lần này, chúng ta nên đối phó thế nào.   

- Rắm... Họp cái rắm. Tôi có bao giờ họp kiểu thế? Cái tên Lưu Phong kia già tới hồ đồ rồi à? Muốn chơi thì tự lão chơi, đừng có lôi tôi vào. Tôi cũng không có thời gian đi lãng phí tế bào não như vậy.   

Dứt lời, Tôn Diệu Nguyệt đưa tay vuốt vuốt mặt kính trên bàn, tiến tới trước mặt chiếu chiếu, bất mãn hừ một tiếng nói:   

- Suy nghĩ nhiều quá rất mau già...   

- Ôi... Gần đây bản sơn trưởng đại nhân vì hai đồ đệ này mà tổn hao không ít tế bào não rồi, làm gì còn tâm tư đi tham gia họp hành? Anh xem thử đi... Khóe mắt tôi cũng đã bắt đầu có nếp nhăn rồi...   

Nghe thấy những lời này của sơn trưởng đại nhân, cấp dưới đứng một bên đã đầy mồ hôi trán, chần chừ một hồi lâu mới lên tiếng nói:   

- Môn chủ... Môn chủ đại nhân nói...   

- Nói cái gì? Lão còn nói cái gì?   

Nghe thấy lời này của cấp dưới, đôi mắt sơn trưởng đại nhân hơi nheo lại, có chút bất ngờ nhìn về phía cấp dưới của mình, nói:   

- Lần này sao lão còn nói nhảm nhiều như vậy?   

Bị sơn trưởng đại nhân xinh đẹp như cường đại của mình nhìn chằm chằm, mồ hôi trên trán vị cấp dưới này lại càng túa ra, lắp bắp đáp:   

- Sơn, sơn trưởng đại nhân... Nói... Nói ít nhiều gì ông ấy cũng là môn chủ. Thế nên dù sao cũng mong ngài nể mặt ông ấy một chút... Dù sao cũng đừng cứ gọi là lão này lão kia.   

Nói tới đây, vị cấp dưới đáng thương này lại lộ vẻ đã nghĩ thông, giọng nói cũng lưu loát hơn:   

- Hơn nữa ông ấy nói hiện tại mình mới bốn mươi ba tuổi, còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ tính là trung niên. Cho nên xin ngài đừng có gọi ông ấy là lão hồ đồ...
Advertisement
';
Advertisement