Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Vị này là phó bộ trưởng La Dương Sinh của phòng thứ hai... 

Thoáng giới thiệu một chút xong, Lưu Mộc Dương liền đi vào chuyện chính, trầm giọng nói tiếp: 

- Về hành động điều tra lần này, tất cả mọi người đều đã xem qua tài liệu chi tiết rồi... 

- Chuyện đã hơn hai mươi năm, muốn điều tra lại, có thể nói là tương đối khó khăn. Nhưng cho dù là thế nào... Lúc này chúng ta có quyền hạn cao nhất Viện ủy hội, đồng thời cũng có tôi và bộ trưởng Giang. Như vậy lần điều tra này phải thật chi tiết, đi thật sâu, cuối cùng đưa ra được kết luật cuối cùng... 

Nói tới đây, vẻ mặt Lưu Mộc Dương đã nghiêm lại, nhìn quét qua tất cả mọi người, trầm giọng nói: 

- Tại chỗ này, tôi muốn cường điệu một câu là, vụ việc Long Sơn có thể dính líu tới nhân viên cấp độ cực cao. Nhưng lần này chúng ta điều tra ra, cho dù là liên quan tới ai cũng đều phải tra rõ... Mọi người hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, tính chất của lần điều tra nghiêm trọng thế nào, có thể là đạt tới cực hạn của Thiên bệnh viện chúng ta... 

Nghe tới đó, vẻ mặt Giang Khương không thay đổi nhưng Hồ Giang và Lạc Dương bên cạnh đều đã hơi tái mặt. Ý này có nghĩ là, thậm chí có dính líu tới... Trưởng lão viện? 

Lần điều tra của Thiên bệnh viện cho dù dính líu tới thành viên Viện ủy hội, hiện tại của Lưu Mộc Dương và Giang Khương, lại có viện trưởng ủng hộ thì chuyện này cũng coi như không khó xử lý lắm. Dù sao thì Ban giám sát cũng khác những đơn vị khác, có quyền hạn cực cao, được giám sát toàn bộ viện, cho dù là nhóm thành viên Viện ủy hội. 

Nhưng trưởng lão viện lại là cơ cấu hơn phân nửa nằm ngoài Thiên Y viện, có quyền tự chủ tương đối. Ban giám sát muốn tiến hành điều tra trưởng lão viện, tất nhiên sẽ tương đối phiền toái và khó khăn. 

Nhìn dáng vẻ của hai người, Lưu Mộc Dương cười bình thản, nói: 

- Các người đừng lo. Nếu đụng phải loại chuyện này thật, hiển nhiên tôi và Giang Khương sẽ ra mặt... 

Ngày thứ hai, sự kiện Long Sơn được chính thức điều tra lại. 

Phòng thứ hai của Ban giám sát huy động toàn bộ, trừ một bộ phận điều tra tài liệu tại phòng tư liệu ra, đại bộ phận đều bắt đầu tiến hành hỏi han một số nhân viên. 

Đã qua hơn hai mươi năm, những nhân viên có liên quan tới sự kiện Long Sơn năm đó có thể nói đã chết, hoặc đã già, lại còn một số đã vào trưởng lão viện. Ban giám sát muốn điều tra lại toàn bộ những người này một lần, tìm được đầu mối từ đó là chuyện tương đối không dễ dàng. 

Chẳng qua mọi người trong Ban giám sát đều tương đối có kinh nghiệm, bắt đầu tiếp xúc từ một số tầng dưới chót, từ từ thuận lợi tiến lên. Mà phó bộ trưởng phòng thứ hai lúc này cũng bắt đầu tiến hành điều tra theo lệ thường với một số vị từng tham gia sự kiện năm xưa, nhưng hiện tại đã ở vị trí cao. 

Không ít người năm đó tham dự sự kiện này giờ cũng đã là phụ trách một ban, hoặc là thành viên Viện ủy hội, thậm chí còn là Thiên y sư. 

Như y sư cấp một lão y sư La Thiên Minh, thành viên Viện ủy hội, trên cơ bản chỉ cần năm đó có tiếp xúc với sự kiện này đều chạm mặt vài lần với Hồ Giang và La Dương Sinh, bị bọn họ hỏi thăm. 

- La lão.... Rất xin lỗi đã quấy rầy ngài rồi... 

Đối mặt với thành viên Viện ủy hội, tất nhiên Hồ Giang và La Dương Sinh đều không dám buông thả. 

- Không sao đâu... Chuyện liên quan tới sự kiện Long Sơn, các người muốn hỏi gì thì hỏi đi. Nhất định tôi sẽ hết sức phối hợp... 

Nhìn hai người mặc dù cung kính nhưng vẫn lộ vẻ kiên quyết, trong mắt lão y sư La Thiên Minh đầy vẻ cảm thán, thở dài nói: 

- Năm đó chúng ta cũng đã cố hết sức thăm dò nhưng không điều tra ra. Hiện tại có đám người y sư Nguyễn Bân ra làm chứng, có lẽ có thể làm rõ toàn bộ chân tướng... 

- Tốt, cảm tạ ngài đã thông cảm... Vậy chúng ta bắt đầu thôi... 

Hỏi xong lão y sư La Thiên Minh rồi, Hồ Giang lại nhận ghi chép La Dương Sinh vừa đưa qua, sau đó đưa hai tay tới trước mặt lão y sư La Thiên Minh, cung kính nói: 

- La lão, ngài xem nếu không có vấn đề gì thì xin mời ký cho một chữ. 

- Được... 

Lão y sư La Thiên Minh đưa tay nhận ghi chép, sau đó kỹ tên mình như rồng bay phượng múa, trả trở lại, cười nói: 

- Nếu có gì muốn hỏi bổ sung thì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi! 

- Tốt, La lão, cám ơn ngài đã phối hợp... Nếu còn cần thì nhất định chúng tôi sẽ sớm liên lạc với ngài! 

Hai người đi ra khỏi phòng làm việc của lão y sư La Thiên Minh rồi liền khẽ liếc nhau, cùng nhận ra ý cảm thán trong mắt đối phương. 

- Nếu tất cả thành viên Viện ủy hội đều có thể phối hợp như La lão thì tốt rồi... 

Nhớ tới thái độ của hai vị thành viên Viện ủy hội trước đó, lúc này La Dương Sinh không nén nổi thở dài. 

- Đúng vậy... 

Lúc này Hồ Giang cũng cười khổ một tiếng, nói: 

- Chẳng còn cách nào... Mấy vị kia không trở mặt với chúng ta đã coi như nề mặt bộ trưởng rồi...sao có thể như La lão được. Ông ấy là sư phụ của bộ trưởng Giang, hơn nữa quan hệ với y sư Giang Bân năm xưa cũng phải tầm thường... Cho nên mới có thể phối hợp thoải mái như thế! Về phần những người khác, có thể phối hợp với chúng ta là được, chẳng nên yên cầu nhiều quá! 

La Dương Sinh chậm rãi gật đầu, sau đó thở dài nói: 

- Đúng rồi, coi như chúng ta xử lý thì cao nhất cũng chỉ phụ trách đến cấp như y sư cấp một. Bọn họ ít nhiều cũng phải nể mặt chúng ta... Nhưng mấy vị Thiên y sư thành viên Viện ủy hội cũng không dễ động tới như vậy. Để cho bộ trưởng Giang đâu đầu thôi! 

- Đúng vậy.... Vị Thiên y sư họ Chu kia luôn luôn không bằng lòng với bộ trưởng Giang, lần này chắc cũng không nể mặt đầu... 

Hồ Giang như nghĩ tới điều gì, gật đầu nói: 

- Hơn nữa... Vị kia là có khả năng nhất... 

Nghe thấy lời này, vẻ mặt La Dương Sinh như sững ra, sau đó vội vàng nhìn bốn phía, lúc này mới hạ giọng nói: 

- Hay là chúng ta về trước đi đã... 

- Ừ ừ... 

Lúc này Hồ Giang cũng ý thức được vừa rồi suýt mình nói lỡ lời, vội vàng gật đầu, sau đó hai người nhanh chóng bước đi. 

Lúc này quả thật Giang Khương cũng đã hơi đau đầu. Trong Hội ủy viên điều tra, hắn đứng hàng thứ hai nhưng Lưu Mộc Dương đứng đầu chủ yếu phụ trách quản lý công việc chung và đường lối, đồng thời trong Thiên bệnh viện hôm nay còn vô số chuyện cần ông đi giải quyết, trên cơ bản là không thể đến phụ trách công việc của Hội ủy viên điều tra được. 

Cho nên tuyệt đại đa số công việc đều do Giang Khương phụ trách, sau đó hai vị bộ trưởng phòng số 2 Ban giám sát hỗ trợ. Tuy rằng đại bộ phận công việc đều do người phòng số 2 phụ trách xử lý, nhưng công việc hỏi han những người tầng cao kia thì phải do hắn tới tự làm. 

Tư cách của Hồ Giang và La Dương Sinh không đủ, một số thành viên Viện ủy hội thì còn nể mặt một chút nhưng mấy vị Thiên Y sư thì phải do tự hắn tới hỏi han những vấn đề liên quan. 

Vì tiết kiệm thời gian, trong lúc hắn đọc cẩn thận lại một số ghi chép năm đó đã bắt đầu tiến hành hỏi han mấy vị Thiên y sư, tìm họ bổ sung một số chi tiết cần thiết rồi... 

Vị thứ nhất hắn lựa chọn là Liêu Long Căn. Ngoài Lưu Mộc Dương ra, trong mấy vị Thiên y sư, vi Thiên y sư Liêu Long Căn này xem như hắn thoáng tiếp xúc tương đối nhiều, không tính là thân cận nhưng cũng không coi như bất hòa xa lánh. 

Chẳng qua để hỏi han vị Thiên y sư Liêu Long Căn này, Giang Khương cũng vẫn phải hẹn trước. Đợi không một ngày, mới coi như mời được vị tai to mặt lớn này cho hỏi han nửa giờ. 

Đối mặt với thành viên Viện ủy hội, lại là Thiên y sư, cho dù hiện tại Giang Khương là thành viên Viện ủy hội, đồng thời nắm quyền 

Hội ủy viên điều tra cũng vẫn phải cẩn thận vài phần. 

Hỏi mấy vấn đề mình cần thông tin xong, lần lượt xác minh với Liêu Long Căn xong, đồng thời bổ sung một chút chi tiết nhỏ, mặc dù Liêu Long Căn cũng coi như tương đối phối hợp nhưng nửa giờ trôi qua rất nhanh. Tuy nhiên vẫn còn may là cơ bản Giang Khương đã hiểu rõ hoàn toàn, coi như không tốn không một chuyến hẹn. 

Ninh Hán Dân sau đó cũng coi như phối hợp. Ít nhất quan hệ giữa Ninh Hán Dân và sư phụ La Thiên Minh của hắn cũng không tồi, cho nên cũng tương đối khách sáo với Giang Khương, trên cơ bản đều giải đáp chi tiết những vấn đề hắn hỏi, cũng không gây phiền hà gì cho hắn cả. Nhưng đối với Chu Thế Dương được lựa chọn hỏi cuối cùng, Giang Khương lại cảm thấy hơi căm tức. 

Chu Thế Dương này rõ ràng không nể mặt hắn một chút nào. Giang Khương hẹn liên tiếp hai lần, không ngờ Chu Thế Dương từ chối thẳng, nói không có thời gian. 

Đối với việc này, Giang Khương cũng chẳng còn cách nào... Tuy nói Viện ủy hội có quyền lực nhưng Chu Thế Dương lại là tồn tại cấp cao nhất, chỉ cần không từ chối thẳng thừng Giang Khương, nói không nhận hỏi han gì thì Giang Khương cũng chẳng còn cách nào... Là Thiên y sư, thành viên Viện ủy hội, không ai có thể bắt buộc bọn họ gì cả. Trừ phi là Viện ủy hội trực tiếp biểu quyết thông qua, như vậy vị Thiên y sư đó mới phải tuân thủ.... 

Đối mặt với tình huống như vậy, Giang Khương cũng không định tiếp tục nếm mùi thất bại... Dù sao thì cũng chỉ là điều tra xác minh sơ bộ, tạm thời bỏ qua phía Chu Thế Dương cũng không có vấn đề gì. 

Chẳng qua Giang Khương vẫn quyết định hẹn thêm một lần với Chu Thế Dương. Tuy rằng Chu Thế Dương có thể không nể mặt nhưng là đối thủ hoài nghi, nếu Chu Thế Dương liên tiếp từ chối ba lần, như vậy thì cũng không đơn giản nói là do gây khó dễ nữa, mà rất có khả năng là định trốn tránh. 

Cho nên Giang Khương thoảng trầm ngâm một chút, nhìn sổ ghi chép trong tay mình, lại gọi điện tới phòng làm việc của Chu Thế Dương lần thứ ba. Hắn không gọi thắng di động cho Chu Thế Dương. Đối với cách gọi điện số cá nhân như vậy, trừ phi là người thân cận hoặc có việc gấp, nếu không không ai liên hệ qua số này. 

Mà điện thoại phòng làm việc phải có sổ ghi chép, bất cứ trao đổi gì cũng sẽ ghi lại. Tất cả công việc nên truyền đạt qua đó. Giang Khương cũng không định tự nộp mạng để Chu Thế Dương gây nhục nhã, cho nên hiển nhiên không gọi di động trực tiếp cho ông ta. 

Nhìn số điện thoại hiển thị trên điện thoại bàn đang đổ chuông, ánh mắt thư ký lóe lên, hơi chần chừ liền đưa tay nhấc điện thoại. 

Đối với dãy số này, hiện tại gã đã nhớ tới nằm lòng rồi. Gã hiểu rõ là ai gọi tới, hơn nữa hiểu rõ luôn ý của đối phương. Bởi vị thành viên Viện ủy hội mới này đã gọi tới hai lần rồi, hơn nữa hai lần đều bị ông chủ nói hai ba câu lạnh lùng từ chối. 

Mà rất rõ ràng, đối phương cũng không cam lòng, không ngờ ngày nào cũng đều gọi tới, quả thực là phiền chết người không đền mạng. Nếu là người bên ngoài, đồng chí thư ký này trực tiếp nổi giận chửi rủa ngay. Nhưng đối phương là thành viên Viện ủy hội, lãnh đạo thực sự của viện, ông chủ nhà gã cũng không thể không thoáng nể mặt đối phương hai phần, tất nhiên gã càng không dám bất kính với đối phương. 

Là thành viên Viện ủy hội, không có khả năng phòng làm việc của Thiên y sư lại không có người nghe điện thoại. Mặc dù gã hiểu rất rõ ông chủ không muốn nhận điện thoại của đối phương, nhưng gã cũng không thể không nhận, nếu không sẽ trở thành vấn đề làm việc thiếu trách nhiệm rồi. Nếu đối phương gọi điện tới Ban giám sát, một thư ký như gã rất khó tránh khỏi xong đời. 

- Xin chào... 

- Ồ... Xin chào bộ trưởng Giang, xin chào. Vâng... Xin ngài chờ một chút... 

Rất khách sáo nhờ đối phương chờ một chút rồi, thư ký lại cầm điện thoại bên cạnh lên, gọi điện tới số điện thoại trên bàn làm việc Chu Thế Dương. 

- bộ trưởng Chu... Cái này... Giang Khương lại vừa gọi điện tới đây nữa... 

Tất nhiên thư ký hiểu rất rõ tâm tư của ông chủ mình, trong giọng nói liều biểu đạt vẻ khinh bỉ và bất đắc dĩ đối với vị thành viên Viện ủy hội mới này. 

Chu Thế Dương nhướng mày, trầm giọng nói: 

- Bảo hắn, tôi đi toilet rồi... 

- Ấy... Vâng... 

Có lệnh của ông chủ, mặc dù cảm thấy đây chỉ là một cái cớ rất vớ vẩn nhưng đồng chí thư ký vẫn hiểu rõ phải truyền tin tới. Đương nhiên gã vẫn nói tương đối uyển chuyển: 

- bộ trưởng Giang... Hay là để tôi chuyển đạt lại giúp ngài nhé? 

Giọng nói của Giang Khương bên đầu dây vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chẳng nghe thấy cái cớ vớ vẩn bên này vậy, nói:

- Không cần nữa... Cám ơn! 

Nghe thấy bên kia ngắt điện thoại rất dứt khoát, mặc dù thư ký hơi nghi hoặc nhưng vẫn lại báo cáo ông chủ. 

- Hả? Ngắt máy luôn à? 

Chu Thế Dương cười lạnh một tiếng, nói: 

- Xem ra thằng ranh này biết lão phu cố ý làm nhục hắn... Muốn để lão phu phối hợp với hắn à. Nằm mơ đi! Thật sự muốn xem thử dáng vẻ hiện tại của thằng ranh này, ha ha... 

Thư ký đứng một bên vội vàng trêu chọc phụ họa hai câu, khiến Chu Thế Dương cười ha hả.... 

Mà đầu bên Giang Khương lại không có chút dáng vẻ căm tức như hai người tưởng mà trên mặt hiện nụ cười lạnh lẽo. Nếu nói đầu tiên hắn chỉ cho là Chu Thế Dương có hiềm nghi lớn dính dáng vào đó, như vậy hiện tại lực chú ý của hắn với Chu Thế Dương đã cao hơn mấy phần rồi... 

Đối mặt với công vụ bình thường như vậy, Chu Thế Dương này bởi oán thù cá nhân lại từ chối những hai lần với lý do kiểu thế, như vậy cũng đã nói lên một số vấn đề ẩn trong đó... 

Hơn nữa từ khi bắt đầu vào Thiên Y viện, dường như Chu Thế Dương này luôn có địch ý khó hiểu với mình, không thể nói cũng có khả năng xuất phát từ xuất thân của mình... 

Ha ha... Không vội. Chúng ta sẽ từ từ... Thời gian vẫn còn dài lắm... 

Tiện tay ngắt điện thoại xong, Giang Khương liền chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc của mình. 
Advertisement
';
Advertisement