Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Chào bộ trưởng Giang... 

- Chào bộ trưởng Giang... 

- Chúng mừng chủ nhiệm... 

Trên đường trở về, gặp một đám người bên cạnh, mọi người đều cung kính tránh đường, chào hỏi cẩn thận, trong ánh mắt mơ hồ còn lộ chút kính sợ. 

Chỉ có một số y sư tương đối thân quen của Đan dược bộ giờ mới có tư cách đi lên bắt chuyện, nói tiếng chúc mừng. 

- Cùng vui, cùng vui... 

Giang Khương mỉm cười đáp lại. Hắn thăng chức, đối với thành viên của Đan dược bộ mà nói quả thật là việc vui. Trong Đan dược bộ không có ai là Thiên y sư, vốn trong viện ủy hội cũng chỉ có hai ghế, trong cả Thiên Y viện coi như là tồn tại không lớn không nhỏ. 

Mãi tới năm trước, một Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh như Giang Khương xuất hiện, Đan dược bộ mới bắt đầu xuất hiện hiện tượng hướng tới vinh quang. Mọi người đều cảm thấy may mắn. Chỉ cần qua mấy năm, hoặc nhiều là mười năm nữa, tất nhiên Đan dược bộ sẽ có thêm một vị hội viên viện ủy, hơn nữa trong tương lai, tất nhiên Đan dược bộ sẽ đều có vị trí trong những cơ cấu đứng đầu. 

Chỉ là lúc này, hạnh phúc là tới đột nhiên như vậy. Giang Khương tiến sớm mấy năm, sải bước vào vị trí thành viên Viện ủy hội, khiến Đan dược bộ có tới ba ghế trong Viện uy hội, tiến vào nhóm có địa vị cao trong viện. Lời nói và quyền lực của Đan dược bộ tăng lên rất lớn, tất nhiên là chuyện mọi người cùng vui rồi. 

Nhìn bóng lưng Giang Khương, ánh mắt các y sĩ thực tập chừng hai mươi tuổi, các y sĩ chừng ba bốn mươi tuổi đều tràn ngập ngưỡng mộ và hưng phấn, đương nhiên mơ hồ cũng có chút đố kỵ... Thành viên Viện ủy hội của Thiên Y viện mới hai sáu hai bảy tuổi, thật sự là tồn tại chưa từng có trong lịch sử Thiên Y viện. Điều này khiến trong lòng những thanh niên đang tiến lên từng bước một kia hâm mộ, cũng có thêm một tia hy vọng. 

Về phần các y sư cấp bậc cao hơn, bọn họ càng cảm thán nhiều hơn... Vốn tưởng rằng cây cao trong rừng tất bị gió quật, nhưng thật không ngờ vị này đã trải qua nhiều sóng gió như vậy lại chẳng hề bị áp chế chút nào, ngược lại tiến thẳng một đường dũng mãnh, mới vào viện có hai ba năm, từ một y sĩ thực tập cấp thấp nhất, một đường nhảy vọt, bò tới lãnh đạo tầng cao nhất của Thiên Y viện, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi. 

Thật ra Giang Khương cũng không có nhiều cảm xúc lắm. Địa vị càng cao thì nhất định lại càng nhiều trách nhiệm. Lần này nếu không phải thật sự bơi chuyện của Tuyệt Y Đường quá lớn, hơn nữa ngại phiền toái thì hắn cũng không phải vận dụng tất cả các lá bài tẩy như vậy, khiến Viện ủy hội Viện ủy hội coi trọng hắn. Chẳng qua hắn không ngờ Viện ủy hội lại dứt khoát như thế, trực tiếp đẩy hắn lên vị trí thành viên Viện ủy hội. 

- Anh trở về rồi... 

Tuyên Tử Nguyệt tới đón, nhận cái túi chứa Thú Thần Bát trong tay hắn, bỏ ra bàn, vui mừng nói: 

- Mau tới đi, đã nấu canh ngon lắm rồi... Lần này em dùng không ít dược liệu tốt nhất, hơn nữa còn nhờ sư phụ ở phòng bếp tới hỗ trợ, chuẩn bị tới ba giờ mới xử lý dược liệu xong đấy! 

Nhận canh gà rừng Tuyên Tử Nguyệt múc từ nồi nhỏ ra, đưa lên ngửi, chỉ thấy một mùi hương thơm ngát thẩm thắng vào đầu. 

Lúc này Giang Khương cũng không nén nổi nuốt nước bọt một cái, không ngại nóng, vội vàng uống một hớp, vừa uống vừa cười nói: 

- Thơm quá, ngon quá... 

- À... Anh uống thong thả một chút, đang để bị bỏng... 

Nhìn Giang Khương uống từng ngụm canh một, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn nổi, gắt giọng. 

- Không sao đâu... Chút nhiệt độ ấy còn chưa làm gì được anh... 

Giang Khương uống hai ba hợp đã hết chén canh, sau đó lại đưa tới. Hôm nay kiểm tra hơn ngàn loại dược liệu, thật sự cũng hơi mệt. Giờ bổ sung chút năng lượng sinh vật cũng không tồi. 

Tuyên Tử Nguyệt vui mừng nhận chén trong tay Giang Khương, lại múc cho hắn một chén nữa. 

nói: 

Nhìn Giang Khương uống ừng ực, lúc này cô mới cẩn thận 

- Vừa rồi em xem thông báo của Viện ủy hội, hình như Viện ủy hội thăng cấp anh thành thành viên Viện ủy hội rồi.. 

- Ừ... Anh cũng vừa mới nghe nói tới... 

Giang Khương gật nhẹ đầu. 

- À... Sao anh hình như chẳng có... Vui mừng chút nào à... Đây là thành viên Viện ủy hội đấy... 

Thấy toàn bộ lực chú ý của Giang Khương vẫn đặt vào canh gà, Tuyên Tử Nguyệt bĩu môi, vừa vui vẻ lại vừa buồn bực, hừ một tiếng nói. 

- Đúng vậy... Thành viên Viện ủy hội, nhưng làm thành viên Viện ủy hội cũng không thoải mái... 

Giang Khương nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang chu cái miệng nhỏ nhắn, không nén nổi cười nói: 

- Vị trí càng cao thì trách nhiệm càng nặng... Vốn anh chỉ muốn mấy năm nữa hãy kiếm chút hư danh, thoải mái vài năm. Nhưng hiện tại không có biện pháp nữa rồi... Ngồi ở vị trí này, chuyện phiền toái tương ứng cũng tới rồi. Rất nhiều chuyện sẽ bất tri bất giác đổ lên đầu mình... 

- Anh ấy... Chỉ lười nhác thôi... Có cơ hội cũng không biết quý trọng... Người khác còn mơ không được nữa... 

Nhìn dáng vẻ chả thích thú của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt hừ một tiếng nói. 

- Được rồi, được rồi... Biết rồi... Ôi... Cô nhóc mê chức tước... 

Nhìn dáng vẻ chu miệng nhỏ của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ cưng chiều, cười ha hả nói. 

Hành động của bộ trưởng La bộ phận dược liệu rất nhanh. Giang Khương vừa mới uống xong hết canh, bên kia đã có người chuyển thuốc tới. 

Nhận hai cái hộp, bên trên có niêm phong, Giang Khương liền cầm hộp trở về phòng. 

Dạ minh đẳng và Âm hòe mộc này đều là dược luộc thực vật, cho nên cũng không nặng lắm. Giang Khương lấy Thú Thần Bát ra, sau đó lấy hai đoạn Dạ minh đằng để vào, mới phát hiện ra đã để đầy Thú Thần Bát. Mà ba cân Dạ minh đẳng lúc này cũng chưa hết tới một phần tư... 

Nhìn cảnh này, Giang Khương thở dài, tiện tay gác Thú Thần Bát sang một bên, định xem bao lâu Thú Thần Bát mới có thể hấp thu hết một chén Dạ minh đẳng này. 

Một lúc sau, vừa cảm nhận hơi thở năng lượng bốc lên trong chén, điện thoại di động của hắn đã đổ chuông. 

- Bộ trưởng Giang, chào ngài, tôi là nhân viên Viện ủy - Tiểu Lưu. Viện trưởng nhắc tôi mời ngài hiện tại tới phòng họp tham gia hội nghi Viện ủy hội! 

- Hiện tại họp? 

Giang Khương nhíu nhíu mày, sau đó gật đầu nói: 

- Tốt... Tôi tới ngay! 

Ngắt điện thoại xong, Giang Khương liền đi ra ngoài cửa phòng, nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang thu dọn phòng bếp, lúc này mới cười nói: 

- Tử Nguyệt... Mau tới hỗ trợ, anh phải đi họp Viện ủy hội! 

- Hả... Hiện giờ đi tham gia Viện ủy hội luôn à... 

Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt nói. 

- Đúng... Vừa rồi phòng làm việc của Viện ủy mới gọi điện tới... 

Giang Khương vẫy tay, nói: 

- Mau tới để ý giúp anh một chút xem! 

Tuyên Tử Nguyệt tò mò đi tới, nói: 

- Để ý cái gì? 

- À... Đây.... 

Giang Khương nhìn Thú Thần Bát trên bàn, nói: 

- Tử Nguyệt, em để ý giúp anh xem. Nếu dược liệu bên trong biến thành bụi thì em đổ đi giúp anh, sau đó lại đổ đầy bát, đại khái ghi chép xem thời gian hóa thành bụi mất bao lâu... 

- À... 

- Đúng. 

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương gật mạnh đầu. 

Lúc đi vào phòng hội nghị, các vị thành viên Viện ủy hội đã ngồi nghiêm chỉnh rồi. Thấy Giang Khương tiến vào, Từ Khải Liễu ngồi ở vị trí chủ tọa mới cười nói: 

- Tốt lắm. Chúng ta cùng vỗ tay chào mừng thành viên mới của chúng ta chính thứ gia nhập Viện ủy hội! 

Nghe thấy Từ Khải Liễu nói vậy, các thành viên Viện ủy hội đang ngồi đây, hoặc muốn hoặc không cũng chỉ có thể vỗ tay. Trong đó lão y sư La Thiên Minh là vỗ mạnh nhất. Mà không muốn nhất, sắc mặt khó coi nhất liền chỉ có đồng chí Chu Thế Dương rồi, ngay cả vỗ tay vào nhau cũng đều không có chút sức lực nào, giống như chết cha chết mẹ vậy. 

Cho dù là quan hệ thân cận hay bất hòa, xa lánh với Giang Khương, những thành viên của Viện ủy hội đang ngồi đây trong lòng đều cảm thấy đủ loại cảm xúc, cảm thán ngàn vạn lần. Bọn họ muốn ngồi lên được vị trí này không biết đã phải trải qua bao nhiêu thập nhiên cần cù cố gắng và phấn đấu, trải qua bao nhiêu gian nan hung hiểm, loại bỏ rất nhiều đối thủ cạnh trạnh. Trải qua vô số chuyện, cuối cùng bọn họ mới có cơ hội ngồi vào vị trí này. 

Mà mỗi vị thành viên ngồi ở vị trí này cũng ít nhất phải gần sáu mươi. Chẳng qua năng lực và kỹ thuật của Thiên Y viện khiến thoạt nhìn bọn họ cũng chỉ chừng bốn năm mươi tuổi. 

Mà vị thanh niên trước mắt này đã có thể ngồi ngang hàng với bọn họ, chẳng qua mới chỉ hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đang tuổi trẻ trung, chỉ đơn giản như vậy, lặng yên trong ba năm liền chiếm được thứ mà bọn họ cố gắng phấn đấu cả mấy chục năm, làm sao không khiến bọn họ cảm thán cho được? 

Đối mặt với những ánh mắt cực nóng này, vẻ mặt Giang Khương lạnh nhạt, mỉm cười gật đầu với mọi người, sau đó tiến về vị trí mình vẫn ngồi ngày thường, sau đó ngồi xuống. 

Lần này ngồi vào vị này, cảm nhận được, ánh mắt của mọi người nhìn mình, Giang Khương cũng bắt đầu hiểu được, cảm giác với ngày xưa hoàn toàn bất đồng. Ngày xưa ngồi ở đây có một loại cảm giác rất không ăn ý. Nhưng hiện tại đã khác hẳn rồi. Hắn đã có cảm giác có thể đối xử ngang hàng với mọi người, đồng thời có quyền lực có thể thực sự nắm một tay Thiên Y viện trong tay. 

- Tốt rồi.. Đầu tiên chúng ta chúc mừng y sĩ Giang Khương thăng cấp làm thành viên Viện ủy hội thuận lợi... Mời y sĩ Giang Khương tới tiến hành tuyên ngôn một chút theo thường lệ... 

Dứt lời xong, Từ Khải Liễu liền mỉm cười nhìn Giang Khương, vỗ tay khế. 

Theo tiếng vỗ tay của Từ Khải Liễu, mọi người lại bắt đầu vỗ tay lần nữa, nhìn Giang Khương, hoặc không thích hoặc không cam lòng, hoặc chờ mong hoặc mỉm cười, đợi tuyên ngôn của vị thành viên Viện ủy hội trẻ tuổi nhất lịch sử Thiên Y viện. 

Trong tâm trí của mọi người, Giang Khương tuổi trẻ như vậy có thể tấn chức lên bậc này, tất nhiên phải thể hiện khí thế ngút trời. 

Chẳng qua bọn họ cũng thất vọng rồi. 

- Cảm tạ viện trưởng và sư phụ của tôi, còn các vị tiền bối đã ủng hộ và coi trọng... Nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ tốt Thiên Y viện chúng ta... Cám ơn! 

Giang Khương nói ngắn gọn và bình thản, không có chút hùng hồn nào như tưởng tượng của bọn họ, khiến một thành viên Viện ủy hội còn chưa kịp khôi phục tinh thần. 

Từ Khải Liễu cũng hơi sửng sốt ngẩn ra, sau đó mới mỉm cười vô tay nói: 

- Tốt... Y sĩ Giang Khương còn trẻ, địa vị cao lại không kiêu ngạo, nói ít ý nhiều... Khiến chúng ta hết sức chờ mong! 

Nhìn ánh mắt và vẻ mặt bình thản của Giang Khương, mọi người đều liếc nhau một cái, trong lòng cảm thấy giật mình nhẹ... Với tuổi như thế, có thể khiến mọi người ngồi đây không thể không để hắn tiến cấp lên thành viên của Viện ủy hội, ngồi ngang hàng với mọi người, thậm chí tới bước này rồi vẫn có thể duy trì bình tĩnh như vậy, quả thật không phải là người bình thường... 

- Thành viên thường vụ của Viện ủy hội quyết định... Mở lại cuộc điều tra sự kiến Long sơn năm xưa, thành lập ủy viên hội điều tra độc lập, do bộ trưởng Ban giám sát Lưu Mộc Dương đảm nhiệm bộ trưởng ủy viên hội điều tra. Phó bộ trưởng Đan dược bộ Giang Khương sẽ đảm nhiệm phó bộ trưởng ủy viên hội điều tra... 

- Ban giám sát có quyền điều động toàn bộ tài nguyên tương ứng..., tất cả thành viên đều phải phối hợp hết sức để điều tra... 

Ánh mắt Từ Khải Liễu lạnh lùng, quét về hướng mọi người, nói: 

- Mọi người đều biết tính chất nghiêm trọng của việc này. Gần đây Tuyệt y đường xuất hiện và còn... Đường chủ Giang Văn Ba của Tuyệt y đường, cả y sư Nguyên Bân chưa hiện thân... Cho dù hiện tại bọn họ có còn là thành viên của Thiên Y viện chúng ta hay không, dù thế nào... Chúng ta cũng phải có một kết luận đầy đủ chân thật về chuyện đó... 

- Cho dù năm đó thế nào, rốt cục có bí ẩn gì, hoặc là... Có người nào bày ra âm mưu, chúng ta cũng phải điều tra cho tới ngọn nguồn... 

- Chuyện này không chỉ trả lại công bằng cho đám người y sư Giang Bân, cũng là trả lại công bằng cho tất cả thành viên Thiên Y viện chúng ta... 

- Đồng thời, Viện ủy hội chúng ta cũng sẽ coi đây là hành động giao tiếp và giải quyết hậu quả của Thiên Y viện chúng ta với đám người y sư Giang Bân... 

- Cho dù kết quả thế nào, Thiên Y viện chúng ta cũng cố gắng đối mặt hết sức. Đây chính là gốc rễ lập viện của Thiên Y viện chúng ta... 

Nói tới đây, Từ Khải Liễu nhẹ nhàng dừng lại một chút, sau đó nói: 

- Về phương diện Tuyệt y đường, ngày mai sẽ có đại biểu tới đây... Chẳng qua tôi nghĩ hẳn bọn họ sẽ không từ chối điều tra vụ án lần này... 

- Chuyện này cũng không nhất định... Chẳng may bọn họ từ chối phương án này thì sao? Nhất định vẫn kiên trì điều tra sao? Cho nên tôi cảm thấy trước mắt đã thành lập hội ủy viên điều tra cũng hơi quá sớm... 

Mặc dù đứng trong năm vị Thiên y sư tại hội nghĩ, phản đối của Chu Thế Dương cũng không được người khác ủng hộ. 

Nhưng lúc này rốt cục Chu Thế Dương cũng tìm được một lý do để phản đối, nín nhịn hồi lâu, rốt cục lên tiếng. Ông ta hiểu rất rõ, một khi Hội ủy viên điều tra này được thành lập sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào. Mà nếu Giang Khương trở thành phó bộ trưởng Hội ủy viên điều tra, như vậy Giang Khương càng có được quyền lực tương đối kinh người. 

Cho dù là xuất phát từ phương diện nào, ông cũng không muốn tình hình như vậy xảy ra. Mà lần này hội nghị toàn thể Viện ủy hội có lẽ sẽ là cơ hội cuối cùng. 

Dường như đã sớm lường trước Chu Thế Dương sẽ phản ứng như vậy, Từ Khải Liễu lạnh nhạt nói: 

- Phương diện Tuyệt y đường đã biết tình huống này, vừa truyền tin tới. Bọn họ cũng không có phản đối gì... Chẳng qua bọn họ vẫn sẽ cử đại diện đến, tiến hành bàn bạc chuyện có liên quan... 

- Ý của viện trưởng là, Giang... Bọn họ đã đồng ý rồi? 

Lão y sư La Thiên Minh ngồi một bên, hai mắt sáng ngời. 

- Đúng... Trên cơ bản là đồng ý rồi... 

Từ Khải Liễu gật đầu khẽ, sau đó nhìn về phía Giang Khương, nói: 

- Hơn nữa đại biểu lần này tới là em trai của Giang 

Khương... 

- Em trai? 

Nhìn trong mắt Từ Khải Liễu có chút khác thường, Giang Khương ngẩn ra, sau đó trước mắt hiện lên hình ảnh một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, ngạc nhiên nói: 

- Giang Nguyệt Minh? 

- Đúng... Giang Nguyệt Minh. Y là đại biểu của Tuyệt y đường lần này, ngày mai sẽ đến gặp mặt với hội ủy viên điều tra, tiến hành một số thỏa thuận... 

Từ Khải Liễu lại nhìn về hướng Giang Khương, sau đó từ tốn nói: 

- Mà về phía Hội ủy viên điều tra của chúng ta sẽ do cậu ra mặt tiến hành thảo luận với Giang Nguyệt Minh... 

-

- Tôi?! 

Giang Khương trợn trừng mắt, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương một chút, thấy ý cười nhàn nhạt trong mắt đối phương, lúc này bất đắc dĩ thời dài gật đầu.... 
Advertisement
';
Advertisement