Ba người Lục Đào đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Triệu Dật, nhất là Quách Đông Lai cùng Lý Dương, cả hai giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Lý Dương nhỏ giọng nói: “Không ngờ tôi lại có thể cùng chung một phòng với hai tên đại gia. Đông Lai! Đừng nói cậu cũng là một tên khiêm tốn che giấu bản thân cũng là đại gia nha? “
Quách Đông Lai cười mắng: “Khiêm tốn cái rắm! Tôi cũng muốn bỗng dưng một ngày đẹp trời, cha tôi đến nói cho tôi biết ông đã che dấu tôi suốt 18 năm qua, nhà tôi thật ra là siêu giàu. Đáng tiếc! Điều này cũng chỉ có ở trong giấc mơ của tôi mà thôi.”
Lục Đào giơ ngón cái về phía Triệu Dật nói: “Quá khiêm tốn! Nếu là những người khác, chỉ sợ đã chạy vào trong trường để khoe mẽ. Có chiếc xe này, làm gì mà không cua được mấy em gái xinh đẹp?”
Triệu Dật cười nói: “Dù sao thì tôi đến đây để học, cần gì phải khoa trương như vậy. Mặc dù là xe ba triệu tệ, nhưng cũng chỉ ở trong trường khoe mẽ một chút, ra bên ngoài thì cũng chẳng đáng là gì.”
Lục Đào khen ngợi nói: “Bên ngoài đúng là có nhiều người rất có tiền, nhưng mà cái xe này của cậu đi đến nơi nào cũng không sợ mất mặt. Tôi phục cậu thật sự, cái này phải gọi là khiêm tốn mà xa hoa, ha ha!”
Quách Đông Lai tò mò hỏi: “Triệu Dật, xe của cậu để ở đâu? Sao tôi không thấy cậu chạy xe vào trường.”
“Phía trước cổng trường học, trong khu chung cư Nguyệt Lượng Loan. Tôi thuê một phòng trọ ở đó, cũng thuê một chỗ đậu xe.”
Lục Đào nhíu mày: “Nhanh như vậy đã muốn dời ra ngoài ở rồi sao?”
Triệu Dật lắc đầu, giải thích nói: “Tôi thuê chỗ kia chỉ là để dự phòng thôi, tôi vẫn ở lại phòng ngủ ký túc xá. Nếu tình cờ có việc hoặc không tiện trở về phòng ký túc xá, thì sẽ ở bên ngoài ngủ tạm. Thuê một gian phòng so với ở khách sạn đều thoải mái, hơn nữa lại cách trường học cũng không quá xa.”
Lục Đào cười nói: “Không tệ! Tán gái cũng cần phải dùng đến.”
Mấy người đều cười hắc hắc, trong tiếng cười còn có ẩn ý mà bọn con trai đều hiểu.
Lục Đào nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi thôi! Đi ăn cơm, chiều hôm nay có điểm danh, Quách Đông Lai đã giúp cậu điểm danh....”
“Tốt! Cảm ơn cậu, Đông Lai.”
Quách Đông Lai nhếch miệng cười nói: “Khách khí cái gì, đúng rồi! Buổi tối còn muốn bầu ban cán sự của lớp, hai vị đại gia như các cậu có ai muốn làm lớp trưởng hay không?”
Lục Đào lắc đầu: “Tôi không thích làm cán bộ lớp, thật phiền phức. Triệu Dật đã dự định làm lớp phó tổ chức vui chơi giải trí. Về sau nếu như muốn sống tự do thoải mái thì tìm hắn là chuẩn nhất!”
Lý Dương cười hắc hắc nói: “Vì sao không làm lớp trưởng, tôi cảm thấy nếu cậu làm lớp trưởng, nam sinh nữ sinh đều sẽ ủng hộ cậu.”
Lục Đào đưa tay ôm lấy bả vai của Lý Dương bước ra ngoài: “Lão Tống muốn cho hắn làm lớp trưởng, nhưng hắn lại không đồng ý nha. Bọn hắn muốn làm gì cũng được mà, chúng ta cứ chú ý ăn uống vui vẻ là được. Các cậu làm hoạt động hành lang đi, hắc hắc... có thể có cơ hội cùng bạn nữ sinh làm quen một chút. Triệu Dật! nói đến đây, phòng ngủ 303 bọn tôi cho cậu một cái nhiệm vụ. Đó chính là ưu tiên giải quyết vấn đề độc thân của chúng tôi. Đây là nhiệm vụ quan trọng đó, biết không?”
Triệu Dật cười nói: “Được nha! Việc này để tôi lo cho. Thế nhưng lúc tổ chức hoạt động, các cậu phải nỗ lực hỗ trợ không thể đứng nhìn mà không làm việc!”
Tay trái Lục Đào ôm lấy bả vai Triệu Dật: “Cái đó là tất nhiên! Chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu hết mình! Chúng tôi đã thảo luận xong, tất cả cùng đề cử cậu là đội trưởng, mong rằng cậu sẽ dẫn dắt phòng ngủ 303 chúng ta đi tới tương lai tốt đẹp!”
Bốn người cười cười nói nói cùng nhau đi tới nhà ăn để ăn cơm, sau đó lại đến phòng học.
Vừa ngồi xuống không lâu, Sở Lê Lê đã bước vào lớp. Ánh mắt cô nàng quét một vòng rồi rơi vào trên người Triệu Dật, khóe môi cô hơi nhếch lên một chút.
Cô nàng trực tiếp đi đến chỗ không có người ngồi bên cạnh Triệu Dật ngồi xuống, sau đó đưa bàn tay trắng noãn của mình hướng về phía Triệu Dật nói: “Sở Lê Lê!”
Triệu Dật mỉm cười đưa tay bắt lấy tay cô một chút, sau đó nhẹ nhàng buông ra nói: “Triệu Dật.... bạn tìm mình có việc gì sao?”
Sở Lê Lê mỉm cười nói: “Bạn gái của cậu đâu rồi?”
Triệu Dật cũng không giải thích rằng Liễu Vũ Phi cũng không phải bạn gái của hắn, chỉ là thuận miệng đáp: “Cô ấy ở Giang Đại, hôm nay là ngày khai giảng.”
Sở Lê Lê bừng tỉnh: “Hôm nay cậu trốn học, chính là để đưa cô ấy đi báo danh sao?”
Triệu Dật thản nhiên trả lời: “Đúng.”
Sở Lê Lê nhìn chằm chằm ánh mắt Triệu Dật, nhích đến gần một chút, thấp giọng nói: “Buổi tối hôm nay sẽ bầu ban cán sự lớp, cậu có tham gia ứng tuyển không?”
Lúc Sở Lê Lê tới gần, Triệu Dật ngửi được một mùi nước hoa nồng đậm, nhưng không hề có cảm giác gay mũi. Giống như con người cô ấy vậy, tràn đầy quyến rũ và mê hoặc.