Chương 751: Món quà nhỏ thôi, em thích là được!
Triệu Dật tắt điện thoại và yên tâm chờ đợi. Sở dĩ hắn gọi điện cho Khổng Hi là vì muốn thăm dò xem cô có ý định tăng ca hay không.
Chờ đợi khoảng 20 phút, cuối cùng Triệu Dật cũng nhìn thấy Khổng Hi. Cô mặc trang phục công sở, chân mang giày cao gót và bước đi trông thật uyển chuyển lôi cuốn.
Khổng Hi đi đến gần xe của cô, đang chuẩn bị lên xe thì bỗng nhiên chiếc xe đối diện bật đèn pha chói sáng.
Trong nháy mắt, ánh đèn pha rực rỡ rọi thẳng vào Khổng Hi và xe của cô.
Khổng Hi nhíu mày và hơi nghiêng mặt.
Tên này bị thần kinh rồi sao?
Sớm không bật đèn, muộn không bật đèn, đúng lúc mình đi qua lại bật đèn, muốn chiếu mù mắt mình hay gì?
Khổng Hi mở cửa xe và chuẩn bị bước vào. Đột nhiên chiếc xe đối diện tắt đèn, cửa xe mở ra và một người đàn ông bước xuống, hắn nhìn cô cười tủm tỉm.
"Mỹ nữ ơi, đi ăn với anh một bữa được không?"
Sắc mặt Khổng Hi lạnh lùng, nhưng khi cô quay đầu qua nhìn thì ánh mắt lại tràn đầy kinh ngạc, khóe miệng theo bản năng cũng cong lên.
Triệu Dật!
Tên này lén lút chạy đến đây!
Thì ra vừa rồi nói chuyện phiếm với mình là vì muốn do thám tình hình!
Tên đáng ghét này!
Khổng Hi bĩu môi, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: "Không rảnh! Tên háo sắc này, để tôi gọi bảo an xuống đánh cho anh một trận!"
Triệu Dật cười ha hả nói: "Bảo an nơi này không đánh lại anh đâu, em gọi họ xuống cũng vô dụng. Ở đây chỉ có duy nhất một người đánh thắng được anh, đó chính là em. Bởi vì nếu em ra tay thì chắc chắn anh sẽ không đánh trả."
Khổng Hi không nhịn được cười nói: "Sớm biết thế này thì em nói không có ở công ty, để cho anh tốn công vô ích một chuyến…"
Triệu Dật cười nói: "Vậy thì khổ cho anh rồi."
Khổng Hi nhìn xe Triệu Dật nói: "Anh muốn mời em ăn cơm đúng không?"
Triệu Dật cười nói: Đúng vậy, lên xe của anh đi. Xe của em cứ để lại đây cũng được."
"Được!"
Khổng Hi khóa kỹ xe rồi cùng Triệu Dật ngồi lên chiếc Ferrari của hắn.
"Sao bỗng nhiên lại trở về mà không chịu báo trước một tiếng?"
Triệu Dật cười nói: "Muốn cho em bất ngờ một chút. Anh trở về từ hai ngày trước nhưng ở nhà với cha mẹ…"
Khổng Hi mỉm cười nói: "Anh không ở lại Giang Châu với bạn gái sao?"
Triệu Dật giải thích: "Phùng Tiếu Tiếu mới phát hành album đầu tay nên hiện tại cô ấy đang lưu diễn khắp nơi. Diệp Thiến về quê thăm cha mẹ còn Bạch Nguyệt thì đi làm. Liễu Vũ Phi cũng ở cùng mẹ, không phải đang nghỉ hè sao? Anh cũng trở về thăm cha mẹ và thăm em…"
Ánh mắt Khổng Hi sáng lên: "Phùng Tiếu Tiếu phát hành album sao? Em thực sự không biết. Bài hát lần trước của cô ấy nghe rất hay, bài hát lần này có phải cũng do anh sáng tác không?"
Triệu Dật gật đầu nói: "Có một bài, chính là bài hát chủ đề trong album của cô ấy."
Ánh mắt Khổng Hi lộ ra vẻ khâm phục, nói: "Anh thật sự rất đa tài nha."
Triệu Dật cười nói: "Đương nhiên rồi, không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào các em được. Mặc dù bác sĩ nói dạ dày anh không khỏe nên cần phải ăn bám…"
Khổng Hi bị lời nói của Triệu Dật chọc cười, nói: "Kỳ thực em không ngại nuôi anh đâu nha."
Triệu Dật cười nói: "Nhưng anh ngại."
Khổng Hi hỏi: "Lần này trở về anh dự định ở lại bao lâu?"
Triệu Dật nghiêng đầu cười nói: "Không phải sinh nhật em là mùng 1 tháng 8 sao? Anh ở lại tổ chức sinh nhật cho em xong rồi mới đi…"
Khổng Hi kinh ngạc hỏi: "Vậy chẳng phải là ở lại đây một tháng sao? Giữa chừng anh có định đi đâu không?"
Triệu Dật lắc đầu nói: "Không, anh đang tính đến nhà em ăn nhờ ở đậu đây."
Khổng Hi không nhịn được cười, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nói: "Được rồi, hoan nghênh anh tới."
Đến nhà hàng, cả hai cùng tận hưởng bữa tối ngọt ngào dưới ánh nến lãng mạn. Sau đó lái xe về thẳng nhà.
"Món quà nhỏ thôi, nhưng em thích là tốt rồi."