Chương 747: Cô ấy và anh?
Triệu Dật phấn khích gật đầu nói: "Được, vậy chiều mai đến nhà em chơi nha. Đúng rồi, nhà em có một cái hồ bơi, chị có muốn mang theo đồ bơi đến bơi lội một chút không?"
Kim Ji Hyun chớp mắt nói: "Hồ bơi? Nhà cậu đúng là giàu quá nha!"
Triệu Dật cười nói: "Chị Ji Hyun chê cười em rồi."
Kim Ji Hyun tò mò hỏi: "Tôi có thể gặp mặt bao nhiêu bạn gái của cậu?"
"Ba người, ngày thường mọi người đều bận rộn, vào cuối tuần cả nhà mới tụ họp đông đủ…"
Kim Ji Hyun mở to hai mắt, giật mình hỏi: "Họ đều biết nhau và sống cùng một nhà sao? Họ không ghen à?"
Triệu Dật giải thích qua loa mấy câu, Kim Ji Hyun chợt thở dài.
"Cậu cũng lợi hại quá nha. Ba người bạn gái cùng chung sống hòa hợp dưới một mái nhà. Đúng là lợi hại thật!"
Triệu Dật cảm thán nói: "Chúng em đều trẻ tuổi và mới biết yêu lần đầu, nên rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Càng yêu nhiều thì càng chấp nhận hy sinh nhiều. Thực sự mà nói, họ đều rất bao dung và vị tha với em. Chính vì thế mà em luôn tâm niệm phải nỗ lực cố gắng để che chở và bảo vệ họ suốt đời, có như vậy mới xứng đáng với tình cảm mà họ dành cho tôi."
Kim Ji Hyun chớp mắt mấy cái, vẻ mặt có hơi thất thần, hỏi: "Cả đời sao?"
Triệu Dật gật đầu và cười nói: "Đúng vậy. Chính là bởi vì hai chữ "cả đời" nên họ mới đồng ý chung sống dưới một mái nhà. Dù sao đi nữa thì sớm muộn gì họ cũng biết đến sự tồn tại của nhau, nên thà nói thẳng ra để mọi người cùng chiếu cố và giúp đỡ lẫn nhau."
Kim Ji Hyun nhìn thật sâu vào mắt Triệu Dật, nói: "Cả đời là chuyện rất dài nha…"
Triệu Dật cười rồi đáp lời: "Đúng vậy. Cho nên phải cùng nhau sống thật tốt. Chắc chắn trong cuộc sống sẽ có nhiều chông gai trắc trở, nhưng nếu thật lòng yêu thương nhau thì hoàn toàn có thể cùng sống tới răng long đầu bạc."
Kim Ji Hyun lấy lại tinh thần rồi cười khổ nói: "Cậu mới 19, 20 tuổi, vậy mà đã tính sẵn chuyện cả đời rồi sao?"
Triệu Dật cười nói: "Bản thân em không có dã tâm gì lớn, chỉ là muốn tranh thủ kiếm chút tiền để thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt. Nhưng hiện tại em đã kiếm đủ số tiền cần dùng, hơn nữa số tiền mỗi ngày một tăng. Chẳng lẽ em nhất định phải trở thành người giàu nhất thế giới sao? Em của bây giờ tự do tự tại biết mấy, nhưng nếu trở thành ông trùm tỷ phú gì đó thì nhất cử nhất động đều làm liên lụy đến vô số người, đến lúc đó chỉ sợ không thể ung dung thoải mái như hiện giờ."
Triệu Dật hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Khi chúng ta mải mê kiếm tiền cũng là lúc đồng tiền dần dần chi phối trái tim và sự tự do của chúng ta. Khi người ta chìm đắm trong vòng xoáy tiền bạc thì thực sự lúc đó họ đã hoàn toàn trở thành nô lệ của đồng tiền và không còn là chính mình nữa."
"Nói vậy không có nghĩa là em không thích kiếm tiền. Chỉ là không muốn vì mải mê kiếm tiền mà buông thả bản thân, xem nhẹ cuộc sống và những người bên cạnh. Nếu may mắn kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì sau này em sẽ đem số tiền đó đi làm từ thiện. Giúp đỡ người khác cũng là một cách để bản thân vui vẻ yêu đời hơn."
Đây đều là những lời thật lòng của Triệu Dật. Nhờ có hệ thống mà Triệu Dật có được thành tựu như hiện tại. Tài sản của Triệu Dật đa số đều là bất động sản hoặc cổ phần công ty. Dù tạm thời vẫn đang trong giai đoạn trả nợ vay vốn ngân hàng, nhưng một hai năm nữa nếu mọi việc phát triển đúng hướng thì Triệu Dật sẽ có rất nhiều tiền. Đến lúc đó hắn sẽ xuất ra một khoản để làm từ thiện.
Nhiều tiền như vậy, Triệu Dật và gia đình hắn có thể tiêu xài hết sao?
Bạch Nguyệt: Đừng nói là… Cô ấy và anh…?