Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Chương 732: Tôi cũng đâu có chịu thiệt  

             Bạch Nguyệt nháy mắt mấy cái: "Dù sao em cũng là thịt nằm trên thớt, xem tâm trạng của anh thôi.”  

             Triệu Dật cười cười, trong tay điều khiển nhân vật của mình, hung hăng nói: "Đánh cho tốt, xem anh chỉnh em như nào!”  

             Máy chơi game này là Triệu Dật nhờ Quan Tâm mua, bên trong có đủ loại trò chơi, ít nhất là mấy trăm trò như cái gì tam quốc, khủng long, hái nấm, khối lập phương các loại… Nam nữ đều có thể chơi, dùng để mọi người giết thời gian khi nhàm chán cũng không tệ.  

             Cùng Bạch Nguyệt dính nhau nửa ngày, ăn cơm trưa xong Bạch Nguyệt lập tức đến công ty.  

             "Em tan làm khá muộn, mấy ngày tới sẽ không về, anh chăm sóc Tiếu Tiếu cho tốt!"  

             Triệu Dật gật đầu: "Ừm, chờ mua xe xong, em có thể về mỗi ngày, em sẽ không phải chín giờ tới năm giờ về, có thể tránh đi vào giờ cao điểm, đi lại cũng không cần nhiều thời gian.”  

             Trong nhà không có ai, Triệu Dật dứt khoát cũng đi học, thuận đường đưa Bạch Nguyệt đi bắt xe.  

             Buổi chiều, Triệu Dật lái xe đến tòa nhà quốc tế, hẹn hò với Giang Dĩnh…  

             "Ông chủ!"  

             Giang Dĩnh đứng trước mặt Triệu Dật và nở nụ cười thật ngọt ngào.  

             Cô mặc một chiếc váy hoa dài, chân đi giày cao gót màu trắng. Tóc nhuộm màu đỏ màu rượu và cài một chiếc kính râm trên đầu, bên vai thì đeo một chiếc túi nhỏ trông thật sành điệu và xinh đẹp.  

             Ánh mắt Triệu Dật sáng lên nói: "Ái chà, nửa năm không gặp trông cô thật khác lạ đó nha."  

             Giang Dĩnh cười tủm tỉm rồi ngồi đối diện với Triệu Dật nói: "Khác chỗ nào?"  

             Triệu Dật cười ha hả nói: "Lúc trước nhìn giống như nữ sinh, còn bây giờ lại ra dáng một nữ minh tinh."  

             Ánh mắt Giang Dĩnh sáng rực lên, hỏi lại: "Thật sao?"  

             Triệu Dật gật đầu nói: "Tôi lừa cô thì có ích gì, cô nói đúng không?"  

             Vẻ mặt Giang Dĩnh có chút mừng rỡ, nói: "Ông chủ thật khéo ăn nói nha!"  

             Triệu Dật cười nói: "Cô gọi tôi là ông chủ không thấy kỳ sao? Tôi không phải ông chủ của cô cũng không trả lương cho cô…"  

             Giang Dĩnh chớp mắt mấy cái rồi cười hì hì nói: "Dù sao anh cũng là chủ đầu tư mà. Nói đi nói lại thì cuối cùng anh vẫn là người trả thù lao cho tôi. Hơn nữa, nếu không nhờ anh thì sao tôi có thể nhận được vai nữ chính…"  

             Giang Dĩnh một hơi uống hết ly rượu rồi thở mạnh cười nói: "Cũng may là kiếm được lợi nhuận, nếu không thì tôi sẽ áy náy lắm…"

Advertisement
';
Advertisement