Chương 694: Anh định mua chuộc mẹ sao?
"Đẹp quá! Triệu Dật, ánh mắt của anh thật tốt!”
Ánh mắt Liễu Vũ Phi sáng lên, không tiếc lời khen ngợi.
Ánh mắt Triệu Dật cũng rất tự nhiên ngắm Tô Nhã, đường đường chính chính quan sát từ trên xuống dưới.
Quả thật Tô Nhã rất hợp với bộ đồ này, mặc vào làm cô thêm trẻ trung, thời trang và càng thêm hấp dẫn.
"Chủ yếu vẫn là dáng người của dì Tô rất đẹp. Cơ thể trẻ trung lại còn xinh đẹp nên đương nhiên mặc bộ đồ nào cũng đẹp. Cháu tùy tiện chọn một bộ quần áo nhưng dì Tô mặc vào vẫn rất xinh đẹp."
Triệu Dật cười khiêm tốn nói, tiện thể khen cũng Tô Nhã một câu.
Tô Nhã nghe hai người khen ngợi, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhất là lời khen ngợi của Triệu Dật càng làm cho cô ngượng ngùng đồng thời trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thấy vui mừng.
Liễu Vũ Phi là con gái của cô nên nhất định sẽ khen cô. Tuy Triệu Dật là bạn trai của Liễu Vũ Phi nhưng cuối cùng hắn vẫn là một người đàn ông.
Chuyện khen ngợi phụ nữ này, phụ nữ nói sao có thể giống với cảm giác và ý nghĩa khi người đàn ông nói?
Tô Nhã xoay vài cái trước gương ngắm nhìn bản thân, trong ánh mắt cô hiện lên sự vui vẻ.
Triệu Dật quan sát một chút, bỗng nhiên mở miệng nói: "Dì Tô, đôi giày này của dì không hợp lắm, để cháu tìm cho dì một đôi.”
Rất nhanh Triệu Dật đã cầm theo một đôi giày tới: "Dì Tô, dì thay đôi giày này thử xem?”
Tô Nhã đã vô cùng tin tưởng gu thẩm mỹ của Triệu Dật, lập tức cởi giày ra thay đôi giày mà Triệu Dật vừa mang tới. Quả nhiên, một chút cảm giác không hợp lúc trước biến mất ngay tức khắc, kiểu dáng của đôi giày rất hợp với chiếc váy. Khi kết hợp hai thứ lại với nhau lại càng thêm xinh đẹp.
Liễu Vũ Phi cười nói: "Quá đẹp! Triệu Dật, hôm nay anh phải giúp mẹ con em chọn thêm một ít quần áo phù hợp.”
Triệu Dật cười đồng ý: "Được chứ, anh đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Tô Nhã đi hai bước: "Hình như có hơi chật..."
Triệu Dật ngồi xổm xuống lấy tay ấn mũi giày, lại nhìn vị trí gót sau: "Quả thật hơi chật, nếu dì đi nhiều có thể sẽ đau chân, làm phiền lấy giúp tôi đôi lớn hơn một size lại đây. . . "
Rất nhanh nhân viên cửa hàng cầm đôi giày cỡ lớn hơn đến, Tô Nhã lập tức bắt đầu đổi giày, đúng lúc Triệu Dật ngồi xổm trước người nên cô khom lưng chống tay lên bả vai Triệu Dật, sau đó cởi một chiếc giày và xỏ một chân vào.
Triệu Dật cầm lấy giày đi giúp Tô Nhã, lại nhéo nhéo mũi giày cười nói: "Cái này rất vừa vặn, chắc sẽ không có cảm giác chật chội, dì đi thử xem.”
Tô Nhã đi hai bước gật đầu: "Ừm, cái này rất vừa vặn.”
Ánh mắt Tô Nhã thoáng có hơi mất tự nhiên vì vừa rồi Triệu Dật giúp cô thay giày có vẻ hơi thân mật, thậm chí còn đụng phải chân cô.
"Ừm, váy và giày đều gói lại cho tôi nhé."
Triệu Dật làm sao cho cô có cơ hội, không chút do dự đưa tay nắm lấy tay cô kéo trở về, đồng thời hướng về phía nhân viên cửa hàng thúc giục: "Mau quẹt thẻ của tôi!”