Chương 688: Em đem về phòng rồi chậm rãi xem
“Vâng, ông chủ!”
Quan Tâm cũng không ngại ngùng, thẳng thắng đồng ý.
Triệu Dật không thiếu tiền, hơn nữa lại chịu chi tiền, vậy quản gia như cô sẽ dốc hết khả năng làm cho cuộc sống của ông chủ thoải mái hơn là được rồi.
Triệu Dật chọn mấy món quà mình mua từ Hàn Quốc, sau đó đi ra cửa tới bãi đỗ xe đối diện trường học, Triệu Dật lái trực tiếp xe đến nhà Tô Nhã.
Hôm nay là thứ bảy, Liễu Vũ Phi không đi học.
Triệu Dật xách theo quà gõ cửa phòng, Liễu Vũ Phi rất nhanh thì mở cửa phòng, cô mừng rỡ nhìn Triệu Dật nói: “Anh đến rồi.”
Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy, lúc nãy mới đáp máy bay trở về là anh lập tức đến thăm em.”
Liễu Vũ Phi hừ một tiếng nói: “Em nói để em đón anh anh lại không cho.”
Triệu Dật bước vào cửa vừa cười ha ha vừa nói: “Quan Tâm đến đón anh, tốt xấu gì anh cũng là người có trợ lý, việc này không phải là nên trợ lý làm ư? Em cần gì phải chạy một chuyến.”
Trong phòng bếp, Tô Nhã đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa thân thiết nói: “Tiểu Dật đã đến rồi à!”
Triệu Dật đáp: “Đúng vậy, dì Tô, dì làm món gì vậy ạ?”
Tô Nhã mặc một bộ áo thun ngắn tay màu xám tro, quần đùi, dép lê và mang tạp dề, một bộ trang phục của đầu bếp xinh đẹp. Hơn nữa vốn là Tô Nhã nhìn rất trẻ tuổi, cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mặt trứng ngỗng nhàn nhạt đỏ ửng, càng tăng thêm phần xinh đẹp.
Dưới quần short là đôi chân dài thon dài săn chắc, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của năm tháng, giống như là đôi chân thiếu nữ tràn đầy sức sống.
“Biết hôm nay cháu tới, Phi Phi sáng sớm đã rùm beng muốn đi mua thức ăn, toàn bộ là mua đồ ăn cháu thích ăn đấy.”
Triệu Dật đi đến cửa phòng bếp, nhìn qua thấy quả nhiên đều là đồ ăn mình thích ăn.
Xem ra Liễu Vũ Phi cô ấy rất tốt, Tô Nhã cũng vậy. Biết mình trở về đều vô cùng vui vẻ, nếu không sao có thể chuẩn bị thịnh soạn như vậy chứ?
“Thật phong phú, cám ơn dì Tô, mọi người đối với cháu quá tốt rồi.”
Đôi mắt của Tô Nhã sáng ngời, trong ánh mắt thêm phần mừng rỡ, miệng lại khiêm tốn nói: “Đây đều là công lao của Phi Phi, những món ăn này đều là con bé chọn, nói đây là những món cháu thích ăn, dì chỉ là phụ trách xuống bếp hỗ trợ mà thôi.”
“Nấu nướng chính là một công việc lớn, không có bản lĩnh nấu thì nguyên liệu nấu ăn ngon đến đâu hương vị cũng nhạt như nước ốc, không thể ăn nổi. Cho nên cám ơn em Phi Phi, cám ơn cả dì nữa, dì Tô.”
Triệu Dật từ phía sau đưa ra hai cái túi, đưa cho Tô Nhã nói: “Dì Tô, lần này cháu đi du lịch Hàn Quốc, thuận đường mang theo ít quà về, dì xem có thích không?”
Tô Nhã vui mừng nhận lấy túi quà hỏi: "Cái gì vậy?”
Liễu Vũ Phi cũng lại gần xem: “Đây là gì vậy, cho con xem với.”
Triệu Dật cười nói: “Một ít quà nhỏ tặng dì.”
Những món quà này đều là Triệu Dật mua khi một mình đi dạo phố ở Hàn Quốc. Thật ra giống như khăn lụa tơ tằm này hắn mua rất nhiều, loại khăn này chỉ cần màu sắc kiểu dáng hợp lý, tặng phụ nữ ở bất kỳ lứa tuổi nào đều có thể mang được. Do Triệu Dật có rất nhiều bạn gái nên mấy thứ này đương nhiên phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Tô Nhã cười nói: “Mặc kệ đây là cái gì, nếu như có thể nhớ mua quà cho bà già này thì ta cũng đã rất vui vẻ rồi.”
Triệu Dật nói: “Em đem về phòng rồi chậm rãi xem…”