Chương 661: Là cậu ta đứng đắn hay là mình đã già rồi
Triệu Dật trở mình đứng dậy và hơi khom lưng đưa tay đỡ Kim Ji Hyun rồi tắt bếp nướng thịt.
"Được rồi, hôm nay uống tới đây thôi nha. Tôi đưa cô về phòng "
Kim Ji Hyun khoác tay Triệu Dật và chỉ đường: "Ở ngay phía sau căn phòng này."
Triệu Dật dìu Kim Ji Hyun đi men theo lối đi, quả nhiên thấy ở phía sau có một căn phòng đóng kín cửa.
Hắn mở cửa rồi ngắm nhìn căn phòng một chút. Bên trong rất sạch sẽ và được bày trí theo kiểu tối giản.
Chỉ có một chiếc giường và một cái ghế sa lông dài cùng một bàn làm việc, ngoài ra không có gì cả.
Triệu Dật dìu Kim Ji Hyun vào phòng rồi đặt cô nằm lên giường. Hắn giúp cô cởi giày và tiện thể đắp chăn cho cô luôn.
Hiện tại đã là tháng năm, thời tiết khá ấm áp nên không cần lo lắng chuyện cô bị cảm lạnh.
Triệu Dật đang chuẩn bị rời đi thì Kim Ji Hyun xoay người rồi trực tiếp ôm lấy eo của hắn, còn nhắm mắt và lẩm bẩm nói: "Đừng đi mà… Sao anh bỏ em lại một mình?"
Triệu Dật ngẩn người cúi đầu nhìn mấy lần rồi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.
Hắn nhẹ nhàng kéo tay Kim Ji Hyun ra thì phát hiện cô ôm rất chặt. Phải vất vả một hồi mới gỡ được một cánh tay của cô. Nhưng cô giống như một đứa trẻ mè nheo, lập tức nhõng nhẽo siết tay ôm chặt hắn thêm lần nữa.
Hắn chỉ đành để mặc cho cô tùy ý ôm, có lẽ làm vậy giúp cô thấy an tâm hơn.
Không thể tưởng tượng được một minh tinh nổi tiếng như Kim Ji Hyun khi say rượu lại có bộ dạng thế này. Đây là biểu hiện của một người có nội tâm bất an sao?
Triệu Dật cũng không biết rốt cuộc cô đang coi hắn là ai, lẽ nào cô đang nhận nhầm hắn là bạn trai cũ sao?
Lúc này Triệu Dật cũng hơi choáng váng, hắn do dự một hồi rồi cởi giày và ngồi lên giường. Hắn dựng một chiếc gối lên để tựa lưng rồi nhắm mắt lại và để mặc cho Kim Ji Hyun tùy ý quấn lấy mình.
Không được làm gì cả, đây là quy tắc, được không?
Ngủ đi!
Bất tỉnh nhân sự!
Tiếng mở cửa làm Triệu Dật giật mình tỉnh giấc.
Hắn mơ hồ khẽ mở mắt, đầu óc quay cuồng một hồi rồi chợt bừng tỉnh khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Phải rồi, tối hôm qua mình và Kim Ji Hyun đã uống say. Sau đó cô ấy ôm chặt mình không cho đi, cuối cùng mình đã dựa vào thành giường mà ngủ thiếp đi.
Triệu Dật tự nhìn lại bản thân một lúc, mơ hồ không biết từ lúc nào đã nằm ngửa trên giường mà ngủ.
Hắn nâng tay lên nhìn đồng hồ, 7 rưỡi sáng.
Tuy rằng chỉ ngủ hơn bốn tiếng, đầu óc còn hơi choáng váng và có chút mệt mỏi nhưng thần trí của hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.
Vừa rồi là Kim Ji Hyun mở cửa đi ra ngoài đúng không?
Thực tình hắn và cô không xảy ra chuyện nam nữ gì. Chỉ là không biết trong lòng cô sẽ suy nghĩ như thế nào?
Triệu Dật ngồi dậy rồi xuống giường, vừa đứng dậy bỗng thấy cổ đơ cứng.
Mẹ kiếp, đau quá!
Xem ra đây là di chứng của việc tối hôm qua đã dựa đầu vào thành giường ngủ…
Hắn nhẹ nhàng xoa bóp cổ một lúc để giảm bớt cơn đau.
Cửa được mở ra một lần nữa, Kim Ji Hyun đứng ngoài cửa nhìn Triệu Dật đang xoa bóp cổ thì lập tức nở nụ cười.
"Cổ bị đau sao?"
Là cậu ta quá đứng đắn và tử tế, hay là vì mình già rồi nên không còn sức quyến rũ nữa?