Chương 56: Ăn vào sẽ không tiêu chảy chứ?
Triệu Nham nói xong, quay sang nhìn Triệu Dật. Ông vỗ vai con trai một cái.
“Con trai! Thế giới không xoay quanh chỉ một người. Cuộc sống mà, không phải chuyện gì cũng như ý mình. Trong kinh doanh thì đàm phán không thành là bình thường. Nếu thất bại, có thể tìm cách khác, cũng không phải vấn đề quá lớn.”
Triệu Dật cười cười: “Cha yên tâm, con hiểu mà.”
Triệu Nham ừ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Tháng sau con sẽ lên đại học, cũng chả mấy năm lại ra ngoài xã hội. Con đã có kế hoạch gì cho sau này chưa?”
Triệu Dật cười nói: “Con có vài ý tưởng, có lẽ con sẽ thử trong khi học đại học.”
Triệu Nham cũng không hỏi, cười nói: “Được rồi! Nếu con có ý tưởng gì, lúc nào cũng có thể tâm sự với cha.”
“Vâng!”
Trần Mỹ Quyên chuẩn bị một bàn toàn thức ăn ngon. Chắn hẳn bà lo con trai không được ăn uống đầy đủ khi ở bên ngoài, cho nên định bồi bổ Triệu Dật.
Triệu Dật đi lên phòng ngủ, trên tay cầm theo quà đi ra.
“Cha, Mẹ! Lần này đi Giang Châu, con có mang quà về cho hai người......”
Trần Mỹ Quyên cười nói: “Mua gì, Giang Châu đặc sản hả?”
Triệu Dật mỉm cười, lấy ra ba cái túi rồi lần lượt đưa cho Triệu Nham cùng Trần Mỹ Quyên.
Của Triệu Nham là dây lưng GUCCI cộng thêm một chiếc cặp công sở, còn Trần Mỹ Quyên là vòng tay T series T1 Tiffany. Hai người nhìn qua, lập tức đều cảm thấy kinh ngạc.
“Tiffany......GUCCI......”
Trần Mỹ Quyên nhìn cái vòng trong tay, lại nhìn chiếc cặp công sở của Triệu Nham. Bỗng hốc mắt bà đỏ lên, trong miệng tức giận nói: “Thằng nhóc thối! Cho con tiền là để con ăn chơi thoải mái. Còn mua cho cha mẹ cái mấy món đồ này làm gì? Mấy món này e rằng tốn không ít tiền ...”
Mặc dù những món quà rất đắt nhưng đó không phải lý do Trần Mỹ Quyên xúc động. Tuy nhà họ không quá giàu nhưng cũng không thiếu mấy thứ đồ này. Lý do thật sự bà cảm động là vì con trai ra ngoài chơi mà còn không quên mua quà cho cha mẹ.
Con của tôi trưởng thành rồi!
Lúc Triệu Dật chuẩn bị bắt đầu hành trình, Triệu Nham đã cho hắn 100 ngàn tệ. Ông bảo hắn không cần tiết kiệm cứ chơi cho thật vui vẻ, không đủ sẽ cho thêm. Còn nếu còn thừa thì cứ giữ lại coi như tiền tiêu vặt.
Tuy bà không biết giá chính xác của ba món quà này, nhưng vẫn có thể tính ra sơ sơ. Vòng tay Tiffany của bà là sản phẩm mới ra năm nay, ít nhất cũng 40 – 50 ngàn tệ. Cộng thêm dây lưng và túi, chỉ sợ cộng lại cũng 70 – 80 ngàn tệ.
Nói cách khác, hai vợ chồng bà cho hắn 100 ngàn để ra ngoài ăn chơi tùy ý tiêu xài. Nhưng có lẽ Triệu Dật chỉ tiêu 10 – 20 ngàn tệ, còn lại toàn bộ đều mua quà tặng cho hai người.
Triệu Dật cười nói: “Không phải cha mẹ đã bảo cho tiền để con tùy ý sử dụng à? Nếu vậy con dùng như nào chẳng được... Mẹ! Mẹ thích cái vòng tay này không?”
Trần Mỹ Quyên cầm vòng tay đeo lên. Làn da bà trắng nõn, đeo lên cũng rất hợp: “Thích, Rất thích! Quà của con trai, sao mẹ không thích được chứ! Nhưng mẹ đã có tuổi rồi già rồi, ngày thường cũng ít khi đeo mấy cái này. Về sau không cần mua, cho con tiền chính là để con đi giải sầu. Con đi chơi vui vẻ là được, không cần mua quà cho chúng ta...”
Ở bên cạnh, Triệu Nham cũng hết sức vui vẻ. Nhưng ông chỉ mỉm cười, không có nói chuyện.
Hầu hết đàn ông đều không quen biểu đạt tình cảm, nhất là giữa cha và con.
Triệu Dật cho tay vào túi, móc ra một bình thủy tinh. Bên trong bình có một viên thuốc to bằng ngón út, đây chính là viên thuốc làm đẹp được hệ thống tặng thưởng.
“Mẹ! Vòng tay, túi xách chỉ là mượn hoa hiến phật. Lọ thuốc này mới thật sự là quà của con......”
Trần Mỹ Quyên không hiểu, bà nghi hoặc cầm chiếc bình thủy tinh lên xem. Chăm chú quan sát thật kỹ, bà không tìm thấy bất kỳ nhãn hiệu gì, cũng không có một chút thông tin nào.
“Đây là thuốc gì?”
Triệu Dật cười nói: “Mẹ! Mẹ cứ ăn đi, rồi con nói công dụng của nó.”
“Còn dấu dấu diếm diếm! Con không bị người ta lừa đấy chứ. Đến cả nhãn hiệu cũng không có, ăn vào liệu có bị tiêu chảy không?”
Tuy Trần Mỹ Quyên nói như vậy, nhưng hành động của bà thì ngược lại. Bà không chút do dự bỏ vào miệng, trực tiếp nuốt xuống viên thuốc làm đẹp.
Quà của con trai ai quan tâm là cái gì, cứ ăn đã rồi nói.
Chẳng lẽ con trai sẽ hại mình sao?
Triệu Dật thấy mẹ ăn xong, thở dài một hơi. Hắn bắt đầu nói bừa: “Lần này con đi Giang Châu, trên đường vô tình giúp một người lạ. Sau đó để cảm tạ, người này đã cho con viên thuốc này. Còn nói đây là phương thuốc tổ truyền thuốc làm đẹp. Công hiệu của thuốc là cải thiện cơ thể, kéo dài tuổi thọ. Giúp người dùng lấy lại thanh xuân của mình. Mẹ cứ yên tâm, không phải lừa đảo đâu. Hơn nữa người ta cũng vì cảm kích nên mới đưa cho con, cũng không cần tiền...”
Trần Mỹ Quyên hoàn toàn không tin, viên thuốc cỏn con như thế mà có hiệu quả tuyệt vời như vậy? Nhưng đây là tấm lòng của con trai, sao bà có thể phủ nhận?
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!