Chương 475: Chỉ là thuận tay, không cần khách sáo
Triệu Dật quay đầu nhìn lại thì thấy bên kia có một cô gái trẻ tuổi, mặt trái xoan, dáng người kia... À, đây không phải là vừa rồi đi vệ sinh đụng phải cô gái kia sao?
Cô gái trẻ mang theo một túi xách và dường như đang chuẩn bị đón taxi.
Ong ong!
Một hồi tiếng xe máy vang lên, một chiếc xe máy từ trước mặt Triệu Dật và ba người khác vọt tới, trên xe máy có hai người, hai người này đầu đều đội mũ bảo hiểm.
Chiếc xe máy từ trước mặt người phụ nữ xinh đẹp kia vọt tới, sau đó người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên đưa tay, nắm lấy túi xách của cô gái xinh đẹp kia.
Cô gái xinh đẹp kia bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng nắm chặt tay, sau đó quán tính cực lớn lập tức kéo cô ngã xuống đất, túi xách cũng rời tay.
"Mẹ nó, là cướp giật!"
Chu Lâm khẽ hô một tiếng: "Cô gái kia không sao chứ? ”
"Đi xem một chút là biết rồi?"
Triệu Dật thuận miệng tiếp một câu, sau đó bước nhanh về phía cô gái kia.
Cô gái kia nằm sấp trên mặt đất, thoáng có vẻ có chút chật vật.
Triệu Dật đi đến bên cạnh cô gái, ngồi xổm xuống: "Cô thế nào, có bị thương hay không, có cần tôi hỗ trợ không? ”.
"Tôi có thể tự đứng lên."
Ngoài dự liệu của Triệu Dật chính là, trên mặt cô gái này tuy lộ vẻ có vài phần đau đớn bởi vì té ngã, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn duy trì bình tĩnh, còn có một cỗ kiên cường.
Triệu Dật thấy đối phương nói như vậy, cũng không đưa tay ra.
Giúp người mà, cũng phải xem người ta có nguyện ý hay không, có cần bạn giúp hay không?
Cô gái đứng dậy, nhìn bóng dáng xe máy biến mất ở phía xa, rồi nâng lòng bàn tay lên. Bởi vì té ngã, bàn tay bị đỏ một mảnh, nhưng may mắn là không có rách da chảy máu.
Cô gái khẽ nhíu mày, nhìn bàn tay rồi quay đầu nói: "Xin lỗi, anh có thể cho tôi mượn điện thoại di động để sử dụng không?"
Mượn điện thoại di động mà thôi, tự nhiên không thành vấn đề.
Triệu Dật lấy điện thoại di động của mình ra, sau khi mở khóa, đưa cho cô.
Lúc này, cô gái gọi một cuộc điện thoại, nói đơn giản vài câu. Sau đó liền cúp điện thoại, lần nữa ngẩng đầu nhìn Triệu Dật: "Ví tiền, giấy tờ tùy thân cùng điện thoại di động và chìa khóa của tôi toàn bộ đều ở trong túi xách. Tôi có thể phiền anh cho tôi mượn chứng minh thư, giúp tôi mở phòng ở khách sạn ở bên cạnh đuộc không, anh đưa tôi số tài khoản tôi sẽ cho người chuyển tiền cho anh…”
Triệu Dật cười nói: "Không thành vấn đề, chỉ là đồ đạc của cô bị cướp như thế không báo án hay sao? ”
Cô gái lắc đầu nói: "Trong túi xách cũng không có bao nhiêu tiền mặt, chỉ có một chiếc điện thoại di động, có lẽ đáng giá nhất chính là cái túi xách kia. Đi báo án phiền toái không nói, hơn nữa cơ bản sẽ tìm không được, vừa rồi anh cũng nhìn thấy, hai người kia đều đội mũ bảo hiểm, lại che biển số xe..."
Triệu Dật biết cô gái nói là sự thật, loại án này liên quan đến số tiền không lớn. Hơn nữa đoạn phố này lại không có camera giám sát, khả năng phá án tìm về cơ bản là không có, đi báo án nhiều hơn cũng chỉ là một loại thái độ mà thôi.
Triệu Dật nhìn cô gái này, trên người ăn mặc cùng khí chất, có lẽ là một người giàu có, cho nên đi báo án thấy phiền toái cũng là chuyện bình thường. Dù sao chút tổn thất này có thể đối với cô ấy cũng không tính là cái gì, cho nên không muốn phiền toái, với lại hiện tại cũng đã là nửa đêm.
"Được, đầu đường phía trước có một khách sạn bốn sao, đi nơi đó đi."
"Làm phiền anh."
Triệu Dật cười nói: "Chỉ là thuận tay, không cần khách sáo. ”
"Vậy đi thôi."
Cô gái nghe Triệu Dật đồng ý xong, sau đó dùng điện thoại Triệu Dật thêm bạn với một người khác, đồng thời gọi điện thoại. Bên kia không nói hai lời đã chuyển năm ngàn tệ tới tài khoản của Triệu Dật.