Chương 437: Quà sinh nhật, em không muốn biển hoa
Triệu Dật nắm tay Tần Băng Lạc cười nói: "Tên nhóc này cũng là một tên ranh ma, sau này em sẽ phải hao tổn nhiều tâm trí, nhưng nó đã bị anh thuần hóa rồi. Nó có thể gắt gỏng với người khác, nhưng mà đối với nữ chủ nhân như em chắc chắn sẽ không có chút tức giận nào. Trên phương diện an toàn em không cần lo lắng. Hơn nữa nếu nó có không nghe lời hoặc có chỗ nào không đúng, em có thể nói với anh. Anh sẽ đi qua đó giáo dục nó."
Tần Băng Lạc mỉm cười nói: "Được rồi, đến lúc đó anh đừng ngại phiền phức."
Triệu Dật cười trả lời: "Làm sao có thể? Khi anh nhìn thấy nó, anh sẽ nhìn thấy cô chủ xinh đẹp của nó. Làm sao anh có thể thấy phiền được đây?"
Tần Băng Lạc mím môi cười nhẹ: "Miệng ngọt giống như bôi mật vậy."
Triệu Dật cười nói: "Anh còn chuẩn bị một món quà khác cho em, nhưng em sẽ chỉ nhận được nó cho đến khi em trở về Thượng Hải."
Tần Băng Lạc hai mắt sáng lên: “Quà gì vậy?
Không có người phụ nữ nào không thích nhữn món quà từ người đàn ông mình yêu, bất kể món quà là gì. Dù thích hay không, thì tất cả đều thể hiện tấm lòng và sự quan tâm.
Triệu Dật cười nói: "Tạm thời giữ bí mật, em trở về Thượng Hải sẽ biết."
Tần Băng Lạc lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: "Bây giờ em phải bay thẳng đến đảo Hải Thiệu Tư. Lúc trở về chỉ sợ đã là Tết Nguyên Đán ..."
Triệu Dật cười híp mắt nói: “Như vậy không phải càng trùng hợp sao. Vốn dĩ đây là quà năm mới anh chuẩn bị cho em mà!”
"Lên đường bình an!"
Tần Băng Lạc và Triệu Dật ôm một cái, sau đó đột nhiên cô cười nói: "Bạn gái, có thể đưa ra một yêu cầu với bạn trai của mình được không?"
Triệu Dật không chút do dự đáp: "Đương nhiên."
Tần Băng Lạc mím môi cười nói: "Sinh nhật của em sẽ là ngày 22 tháng 3 năm sau. Nhà em chắc hẳn sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho em. Em hy vọng anh sẽ tham dự với tư cách là bạn trai của em. Hơn nữa còn phải chuẩn bị quà sinh nhật cho em và loại hoa mà em yêu thích..."
Ngày 22 tháng 3 sao?
Triệu Dật yên lặng thêm ngày này vào cột lịch trình, và trả lời thẳng thắn: "Không có vấn đề. Đây không phải là điều anh nên làm sao."
Tần Băng Lạc đến gần, hôn lên mặt Triệu Dật, cười nhẹ nói: "Cảm ơn! Ừm, em không cần biển hoa đâu... tạm biệt."
Không đợi Triệu Dật trả lời, Tần Băng Lạc kéo theo chiếc vali nhỏ của cô, trực tiếp đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Tần Băng Lạc lạnh lùng rời đi, mang theo cậu nhóc Như Ý và Hảo Tinh. Bọn chúng sẽ cùng cô tham gia cuộc thi được tổ chức ở đảo Hải Thiệu Tư.
Triệu Dật nhìn bóng lưng của Tần Băng Lạc biến mất, nhưng tâm trạng của hắn lại có chút vi diệu.
Biển hoa sao?
Tại sao Tần Băng Lạc lại nói riêng một câu là cô ấy không muốn biển hoa chứ?
Nếu cô ấy không thích hoa tươi thì cô ấy chỉ cần nói rằng em không muốn hoa, tại sao lại nói về biển hoa nhỉ?
Triệu Dật rất nhạy bén phát giác ra vấn đề.
Triệu Dật đã từng chuẩn bị một biển hoa, như là một món quà sinh nhật trong sinh nhật của Liễu Vũ Phi, và sắp xếp một căn phòng đầy hoa, giống như là một biển hoa.
Triệu Dật đột nhiên lấy lại tinh thần, hai mắt mở to hai phần.
Chẳng lẽ Tần Băng Lạc biết chuyện mình vì Liễu Vũ Phi bố trí một biển hoa cho cô ấy trong dịp tổ chức sinh nhật, cho nên mới nói ra yêu cầu không cần biển hoa?
Tần Băng Lạc... Câu lạc bộ đua ngựa Phượng Vịnh... Biển hoa...
Triệu Dật là hội viên của câu lạc bộ đua ngựa Phượng Vịnh. Hắn đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt ở đó, điều này nhất định sẽ được bàn tán. Hắn cùng Tần Băng Lạc ra vào như một cặp tình nhân, chẳng lẽ đã có người bàn tán về mình sao?
Có lẽ Tần Băng Lạc đã ngẫu nhiên nghe được lời bình luận của người khác, hoặc ai đó đã vạch trần chính mình cho Tần Băng Lạc. Tóm lại, kết quả là Tần Băng Lạc biết rằng hắn đã dành toàn bộ thời gian để tổ chức sinh nhật cho một cô gái khác.
Nhưng nếu Tần Băng Lạc đã biết về nó, tại sao cô ấy không đề cập đến?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!