Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 390: Trước đây sao chưa từng thấy con xuất sắc như vậy?  

             Triệu Dật trực tiếp mở tài khoản ngân hàng rồi đưa cho Trần Mỹ Quyên nhìn một cái.  

             Lần này có thể khiến cho bọn họ bất ngờ. Nhưng sau lần này, Triệu Dật không còn phải giấu diếm bọn họ chuyện gì nữa, có thể tùy ý tiêu tiền cũng không lo bị bọn họ tra hỏi.  

             Trần Mỹ Quyên cũng bị kinh ngạc giống như Triệu Nham trước đó.  

             Nhưng ngay sau đó, Trần Mỹ Quyên lập tức vui vẻ.  

             “Ài! Trước đây tôi còn bởi vì chuyện thi đại học của Tiểu Dật mà lo lắng cho tương lai của nó. Bây giờ nhìn Tiểu Dật lợi hại như vậy, xem ra tôi không cần phải lo lắng nữa. Mặc kệ học hành ra sao thì tương lai đều có thể kiếm tiền…"  

             Triệu Nham lên tiếng dặn dò: "Dù kiếm được bao nhiêu tiền, con cũng không thể buông lỏng chuyện học hành. Việc học mà cha nói đến không nhất thiết phải là giáo trình của trường, mà là nâng cao khả năng học tập của bản thân. Sống đến già, học đến già. Chỉ có không ngừng đề cao chính mình mới có thể duy trì lợi thế của chính mình và duy trì khả năng cạnh tranh của mình."  

             Triệu Dật cười nói: "Cha đừng lo lắng! Con đã tự mình hoàn thành tất cả khóa học của sinh viên năm nhất. Gần đây còn đã đi tìm giáo viên, mỗi giáo viên đều đã lần lượt kiểm tra con. Sau đó họ đã đặc xá cho con có thể không cần đi học, cuối kỳ chỉ cần đến thi là được. Cho nên con không bị tính là trốn học, đương nhiên con cũng cảm thấy có hứng thú với việc học.”  

             Triệu Nham sững sờ: "Lợi hại như vậy sao? Trước kia sao cha chưa thấy con... xuất sắc như vậy hả?"  

             Triệu Dật còn chưa kịp trả lời, Trần Mỹ Quyên đã hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Dật trước đây không phải rất tốt sao? Nếu không phải vì vắng mặt một mon, nhất định sẽ vào một trường đại học hàng đầu!"  

             Triệu Nham mỉm cười và nói: "Lợi hại, lợi hại. Tôi đâu có bảo nó không lợi hại đâu chứ. Đúng rồi, hiện tại quan hệ của con và Tiểu Liễu như thế nào?"  

             Triệt Dật thẳng thắn khai nhận. Dù sao thì chuyện với Liễu Vũ Phi cũng không giấu được với cha mẹ hai bên: "Hiện tại con và Phi Phi đang ở bên nhau. Mẹ cô ấy cũng biết điều đó và ủng hộ chúng con."  

             Trần Mỹ Quyên lập tức nở nụ cười hạnh phúc nói: “Tốt rồi. Tiểu Liễu này xinh đẹp lại có lễ phép, thông minh lại siêng năng, mẹ rất thích con bé. Tiểu Dật! Con phải đối xử tốt với con bé. Sau khi tốt nghiệp, lúc đó các con có thể lập tức kết hôn. Dù sao hiện tại con cũng có sự nghiệp, lúc đó sự nghiệp lẫn tình cảm đều có thu hoạch tốt. Hai năm sau thì mẹ có thể lên chức bà rồi..."  

             Triệu Dật cười nói: "Làm bà sao? Mẹ, người tưởng tượng quá xa rồi đó. Con bây giờ mới là sinh viên năm nhất thôi mà."  

             Trần Mỹ Quyên cười nói: "Thời gian sẽ qua thật nhanh. Nháy mắt con sẽ tốt nghiệp thôi, không lâu đâu."  

             Triệu Dật cười nói: "Được, được, vậy người cứ chờ thôi."  

             Ngập ngừng một lát, Triệu Dật hỏi: "Nhân tiện, ngày mai sinh nhật cha, bây giờ có cần chuẩn bị một chút hay không ạ?"  

             Triệu Nham cười nói: "Làm cái gì chứ. Cũng không phải là tiệc lớn gì. Mấy người thân trong nhà ăn một bữa cơm là được rồi."  

             Triệu Dật khịt mũi nói: "Được rồi, dù sao con sẽ chịu trách nhiệm ăn chực uống chực."  

             Trần Mỹ Quyên đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Ngày mai đừng nói chuyện con gây dựng sự nghiệp. Con cứ quy củ làm đứa nhỏ an ổn thôi biết chưa..."  

             Triệu Dật cười cười, biết mẹ hắn đang lo lắng cái gì: "Khiêm tốn, khiêm tốn, con hiểu được mà."  

             Trần Mỹ Quyên quay đầu lại nhìn chằm chằm Triệu Nham: "Ông cũng không được lái xe mới!"  

             Sắc mặt Triệu Nham đột nhiên thay đổi. Ài! Vốn dĩ còn định lái chiếc xe mới để khoe, nhưng bây giờ lại không thể lấy ra dùng rồi.  

             "Được rồi, đều do bà quyết định!"  

             Triệu Nham nhớ ra điều gì đó liền hỏi: "Còn chiếc vòng cổ và vòng tay mà con trai mua cho em thì sao?"  

             Trần Mỹ Quyên trả lời tự tin : "Mang chứ."  

             Triệu Nham chớp mắt: "Sao bà có thể mang mà tôi lại không được lái xe?"  

             Trần Mỹ Quyên nói: "Tôi mang nó nhưng sẽ nói là ông mua. Con trai cũng sẽ không bị để ý, cuối cùng người được lợi vẫn là ông. Nếu như ông lái xe đến vậy thì cộng lại đã hơn bốn triệu tệ. Như vậy còn không khiến người khác nghi ngờ sao…"  

             Triệu Nham cứng họng: "Được, được, được. Bà nói đều có lý, tôi thậm chí không thể phản bác lại..."  

             An ổn làm một đứa trẻ ngoan trong nhà. Sau bữa tiệc sinh nhật của cha, Triệu Dật lại trở thành con cá ướp muối.  

             Ngày thường hiếm khi về nhà một lần, cho nên nếu đã trở lại thì sẽ ở cạnh quấn quít với mẹ thêm vài ngày.  

             "Nếu không trở về, công ty của con có sao không?"  

             Trần Mỹ Quyên rất lo lắng, rốt cuộc công việc kinh doanh của con trai bà cũng đã lên tới mấy chục triệu. Hơi có vấn đề một chút là mất bao nhiêu lợi nhuận cơ chứ.   

Advertisement
';
Advertisement