Chương 294: Cậu còn không biết rèn sắt khi còn nóng sao?
Đối với lời giải thích của Triệu Dật về hacker thì Chu Lâm và Trần Vi đều hoàn toàn tin tưởng. Dù sao bọn họ cũng không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Cho dù là dùng quyền lực chính phủ cũng không thể nào điều tra chi tiết và toàn diện như vậy được. Cũng chỉ có hacker toàn năng bất khả chiến bại trên internet mới có thể làm được chuyện như vậy.
Thực ra Triệu Dật nói như vậy cũng không tính là nói dối. Chẳng phải công ty Bảo An Obscurity điều tra thông tin của gia đình Trương Kha cũng nhờ vào hacker mới làm được hay sao?
Chu Lâm không nhịn được lập tức hỏi: “Cậu thật sự muốn lấy của hắn hai trăm nghìn tệ sao?”
Triệu Dật cười nói: “Sao lại không lấy chứ? Hắn đắc ý như vậy không phải vì trong nhà có chút tiền hay sao? Thế thì làm cho hắn đổ chút máu để nhớ lâu một chút. Hắn dám đe doạ chúng ta, như thế chẳng phải là tại hắn xui xẻo sao? Thực ra tôi cũng không thiếu hai trăm nghìn tệ đó đâu, nhưng mà chuyện này nên giải quyết như vậy…”
Trần Vi cũng đồng ý nói: “Đúng vậy! Nếu như không phải hôm nay Triệu Dật có khả năng và biện pháp, e là chúng ta đã bị hắn lừa rồi. Ức hiếp người khác được thì ra vẻ, không ức hiếp được thì coi như xong. Thế thì làm sao công bằng được?”
Triệu Dật dựng ngón tay cái tán thưởng nói: “Đúng thế! Chính là đạo lý này. Nếu như hôm nay đổi thành người khác, bọn hắn đe doạ thành công thì cậu bị đánh vô cớ như vậy thì đành chịu sao?”
Chu Lâm suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý. Cảm giác đè nén trong lòng lập tức tiêu tan.
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì? Ở đây chờ lấy tiền sao?”
Triệu Dật cười nói: “Tâm sự thôi! Bên kia có một cửa hàng bánh, chúng ta đi bộ sang đó mua bánh ăn đi!”
Chu Lâm lập tức hơi xấu hổ: “Cậu cứ thế mà đến đây à? Vẫn chưa ăn trưa sao?”
Triệu Dật gậy đầu đáp: “Đúng vậy! Tôi vừa mới làm xong việc cũng đã trễ giờ cơm, đang chuẩn bị đi ăn thì nghe điện thoại của cậu, cho nên lập tức chạy đến đây. Cậu mời thần thì dễ tiễn thần thì khó đấy nha. Nếu tối nay cậu không mời tôi ăn một bữa thịnh soạn thì tôi sẽ không đi đâu!”
Chu Lâm cười ha ha nói: “Nếu không thì vậy đi. Chẳng phải mai là cuối tuần sao? Cậu ở lại đây chơi hai hôm có được không?”
Triệu Dật cười nói: “Ngày mai và ngày kia là đại hội thể dục thể thao dành cho tân sinh viên, cho nên tôi còn phải trở về thi đấu, cũng không có thời gian ở lại chơi với cậu đâu. Hơn nữa, nếu cậu có thời gian thì làm việc khác đi, hai chúng ta chơi cùng nhau nhiều năm như vậy, cậu không ngán nhưng tôi ngán rồi đấy!”
Hai mắt Chu Lâm sáng lên nói: “Lời nói của cậu nghe như thể chúng ta là gay đang giận nhau vậy? Đại hội thể dục thể thao cho tân sinh viên à? Cậu cũng tham gia sao?”
Triệu Dật đắc ý cười nói: “Tôi là chủ lực của lớp. Bây giờ lớp tôi đã trở thành đại diện cho khoa quản trị kinh doanh đi thi đấu với các khoa khác. Hai hôm nữa lớp bọn tôi chính là thủ lĩnh của toàn bộ sinh viên năm nhất trong trường rồi. Tôi nói cậu nghe, tôi bây giờ rất nổi tiếng đấy nhé. Lúc tôi chơi bóng rổ, các cô gái cổ động bên cạnh cũng đã hơn trăm người…”
Chu Lâm liếc mắt nói: “Mẹ nó! Cậu còn ở đó mà khoe khoang! Cậu chắc chắn là các cô ấy không phải đến là vì chiếc Porsche của cậu chứ?”
Triệu Dật khẽ nói: “Tôi là người nông cạn như vậy sao? Xe tôi cũng không đổ trong trường, đều là để ở ngoài. Chỉ có bạn cùng phòng biết tôi có Porsche thôi. Anh đây là dựa vào thực lực, dựa vào sức hấp dẫn của mình đó, được chưa hả?”
Chu Lâm bỗng nhiên cảm thán nói: “Trước đây cậu cũng thật giấu tài nha! Cảm giác trước đây cậu rất bình thường, nhưng bây giờ rõ ràng là không giống như trước nữa. Ừm! Không phải nói là cậu biến thành người xấu hay gì. Nói đúng hơn là bây giờ cậu giống như trở nên tỏa sáng lấp lánh hơn hồi đó…”
Triệu Dật bật cười đáp: “Bởi vì ở đại học rất nhiều người đẹp nha! Cấp ba ngay cả một người đẹp 90 điểm cũng không có thì tôi tỏa sáng cho ai xem chứ? Cũng không thể chơi gay được nha!”
Chu Lâm tò mò hỏi: “Nhắc đến người đẹp mới nhớ, cậu và Liễu Vũ Phi sao rồi?”
Triệu Dật thản nhiên trả lời: “Ừm! Cũng xem như là đã xác định quan hệ yêu đương lúc nghỉ Lễ Quốc Khánh rồi!”
Chu Lâm cười nói: “Chúc mừng! Chúc mừng cậu nha! Đây là chuyện tốt.”
Triệu Dật nhìn sang Trần Vi bên cạnh đang im lặng lắng nghe: “Khi nào cậu và Trần Vi cùng nhau tới trường của tôi chơi đi! Đến lúc đó tôi sẽ hẹn Liễu Vũ Phi đi chung, hoặc cuối tuần chúng ta đi ra ngoài du lịch cũng được.”
Khuôn mặt Chu Lâm thoáng một chút bối rối, nhanh chóng liếc mắt nhìn Trần Vi ở bên cạnh, trả lời lấy lệ: “Được! Trở về rồi bọn mình bàn bạc thêm một chút…”
Cậu đúng là đồ ngốc nha! Tôi đã giúp cậu đến nước này rồi, cậu còn không biết rèn sắt khi còn nóng sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!