Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Chương 287: Đây là công ty chính quy, không phải lừa đảo.  

             “Ký hợp đồng? Tôi sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đương nhiên là phải ký rồi. Công ty tôi là công ty chính quy, không phải lừa đảo. Chỉ là cô cũng xem như là một người mới, khả năng cát xê cũng sẽ rất ít nên cô cũng đừng mong đợi gì nhiều.”  

             Còn có cát xê sao?  

             Giang Dĩnh vội vàng lắc đầu đáp: “Tôi không cần cát xê cũng được…”  

             Loại phim này được định sẵn là sẽ nổi tiếng. Một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm như cô gần như là không thể có được vai chính. Cho dù là phải lên giường để đổi lấy cũng không có khả năng. Trừ khi kim chủ cũng đủ tuỳ hứng.  

             Triệu Dật thế nhưng lại đủ tuỳ hứng!  

             Triệu Dật cười nói: “Sao có thể không cần cát xê chứ? Tôi giúp cô, để cô làm nữ chính đó là tấm lòng của tôi. Cô diễn cũng phải lấy cát xê, đó là thu hoạch cho sự cực khổ mà cô bỏ ra, không ai lợi dụng ai cả. Dù sao cũng không có bao nhiêu, chẳng phải là tôi chiếm tiện nghi hay sao?”  

             Lời Triệu Dật nói đều là thật lòng. Để Giang Dĩnh diễn chính là Triệu Dật muốn giúp cô, xem như là tình cảm cá nhân. Nhưng mà ký hợp đồng nhận cát xê rồi thì chính là cộng sự, nên xử lý như thế nào thì làm như thế đó.  

             Giang Dĩnh là diễn viên mới không có tên tuổi, dựa theo giá thị trường mà nói thì cát xê của cô rất thấp. Đương nhiên so với đãi ngộ của ngôi sao điện ảnh cùng cấp bậc thì có lẽ thấp hơn. Nhưng đối với một sinh viên chưa tốt nghiệp, một diễn viên mới vào nghề như cô thì chắc chắn sẽ không thấp.  

             Giang Dĩnh không nói gì, cô cũng hiểu ý này, tiếp đó trả lời vấn đề vừa rồi của Triệu Dật: “Tôi sẽ về ký túc xá trước. Lúc nãy ăn lẩu nên giờ cả người đầy mùi lẩu. Tôi cũng phải thay quần áo. Ngày mai cũng không thể mang một người đầy mùi lẩu và mùi rượu đến công ty được chứ.”  

             Triệu Dật gật đầu đáp: “Được rồi! Đi thôi! Tôi đưa cô ra cổng bắt xe.”  

             “Tôi sẽ tự đi…”  

             Giang Dĩnh còn chưa nói xong thì đối mặt với ánh mắt của Triệu Dật, giọng nói lập tức mềm mại: “Cảm ơn!”  

             “Đi thôi!”  

             Triệu Dật cùng Giang Dĩnh đi trên đường, Triệu Dật tiện tay tâng quả bóng rổ. Quả bóng rơi xuống mặt đường phát ra âm thanh đơn điệu mà buồn tẻ. Hai bóng người một cao một thấp đổ dài dưới ánh đèn đường.   

             Ở cổng trường, Triệu Dật vẫy một chiếc xe taxi cho Giang Dĩnh, thản nhiên nói: “Cô cứ yên tâm mà ngủ, không cần phải lo lắng gì. Ngày mai bên công ty sẽ chủ động liên hệ với cô, báo cho cô thời gian và địa điểm ký hợp đồng.”  

             Giang Dĩnh tròn mắt nhìn Triệu Dật, có chút mong đợi nói: “Anh cũng đến sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Tôi cũng đi. Mặc dù tôi đã trao quyền cho chú Đới làm chủ, những việc như ký hợp đồng thế này. Nhưng mà hôm qua nói chuyện với Bành Yến rất vui vẻ, cũng xem như là bạn bè, nên là sẽ đến đó một chuyến. Dù sao chờ anh ta ký hợp đồng xong cũng phải đi.”  

             “À! Được! Vậy ngày mai gặp!”  

             “Được!”  

             Triệu Dật trở lại phòng ký túc xá, Lục Đào và những người khác đều rất ngạc nhiên.  

             “Lúc chiều mới thi đấu bóng rổ xong. Tại sao buổi tối cậu lại chạy tới đánh bóng tiếp vậy?”  

             Triệu Dật cười nói: “Có một người bạn ở nơi khác tới, mời anh ta ăn lẩu, sau đó lại đánh bóng thêm nửa giờ cho tiêu hóa.”  

             Lục Đào cười nói: “Ăn lẩu xong lại còn chơi bóng rổ, quá trình này của cậu cũng rất mới mẻ đó nha!”  

             Triệu Dật không nói cho bọn họ biết chuyện của Bành Yến, dù sao nó cũng liên quan đến rất nhiều thứ.  

             Ngược lại cũng không cần phải che giấu hết sức, chỉ là không cần thiết cho lắm.  

             Sáng hôm sau, Triệu Dật đến công ty ký hợp đồng. Sau đó đưa Bành Yến ra cửa, bắt tay chào tạm biệt.  

             “Chờ đến lúc quay phim tôi sẽ đến xem.”  

             Bành Yến cười nói: “Được! Tôi chờ cậu! Đến lúc đó chúng ta lại đánh một trận bóng.”  

             “Được!”  

             Sau khi Bành Yến rời đi, Triệu Dật quay lại công ty quan sát xung quanh một chút: “Môi trường ở đây đúng là có hơi nhỏ. Người khác đến đây nhìn thấy có vẻ hơi khó coi…”  

             Đới Lương cười nói: “Bên kia đang mua sắm bàn ghế cũng như tiến hành cải tạo đơn giản, cũng không phức tạp lắm. Có lẽ nửa tháng sau là có thể chuyển sang đó rồi.”  

             Triệu Dật gật đầu nói: “Hôm nay còn có việc gì sao?”  

             Đới Lương không hiểu Triệu Dật có ý gì: “Chủ tịch Triệu, ngài có chuyện gì giao phó sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Một công ty mà ngay cả xe để đón tiếp khách hàng cũng không có thì lời nói còn giá trị gì nữa, chúng ta cùng đi mua xe đi.”  

             Hai mắt Đới Lương sáng lên đáp: “Tôi cũng đang muốn báo cho chủ tịch chuyện này đây. Tôi cảm thấy công ty chúng ta nên mua hai chiếc xe thương vụ. Loại xe này tương đối thuận lợi cho hoạt động kinh doanh sau này, hơn nữa cũng không bị chê là kém sang trọng…”  

             Triệu Dật bật cười nói: “Thế này cũng rất có lý. Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ đi mua xe. Chú Đới! Chú thích loại nào?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement