Chương 192: Cô nghĩ gì vậy, tự cô ngủ một phòng
"Cô đã xem thử phim thế nào chưa?"
Giang Dĩnh gật đầu: "Sư huynh Đinh là đạo diễn nên tôi cũng quen thuộc với anh ấy. Lại bởi vì có quan hệ với anh, cho nên lần quay phim này hầu hết tôi đều đã xem qua. Có đôi khi cũng có cảnh phải quay lại, chúng tôi đều hy vọng bộ phim này sẽ có kết quả tốt…"
Triệu Dật cười nói: "Đừng căng thẳng! Dù có thua lỗ đều không thành vấn đề."
Giang Dĩnh im lặng nhìn Triệu Dật nói không nên lời: "Anh cũng quá giàu đi! Tận ba triệu lận đấy."
Triệu Dật cười nói: "Đây không phải là để an ủi cô sao, tôi đã xem qua phim của Đinh Tiểu Phàm, chắc là sẽ không quá tệ. Đến lúc đó nhân dịp Giáng sinh và Tết Dương lịch mà phát hành, chắc chắn sẽ luôn có một số cặp đôi muốn xem..."
Hơi dừng lại một chút Triệu Dật cười nói: "Sau khi bộ phim phát hành, cô tốt xấu gì cũng là người đóng vai nữ chính đó nha!"
Giang Dĩnh hai mắt sáng ngời: "Tất cả đều do ông chủ dìu dắt."
Triệu Dật cười nói: "Diễn cũng xong rồi! Tiếp theo muốn làm như thế nào?"
Giang Dĩnh bất lực nói: "Tiếp tục đi tìm đất diễn ở khắp nơi, nơi nào có thử vai tôi đều sẽ thử."
Triệu Dật cầm ly rượu lắc nhẹ cục nước đá bên trong, trầm ngâm suy nghĩ: "Vòng tròn lớn nhất giới nghệ sĩ chung quy cũng chỉ có ở Bắc Kinh. Nếu thật sự muốn phát triển thì về sau cô vẫn phải đi đến Bắc Kinh mới được. Giang Châu tuy rằng có không ít công ty điện ảnh, có căn cứ quay chụp nhưng quy mô so với thành phố điện ảnh ở Bắc Kinh vẫn kém hơn rất nhiều.”
Giang Dĩnh cười nói: "Tôi biết nhưng ở Bắc Kinh có quá nhiều cao thủ. Tôi chỉ là một tên tép riu từ đất khách chạy đến chỉ sợ sẽ không còn cả cặn bã. Tôi cũng không có nhiều tham vọng, tôi chỉ thích diễn xuất mà thôi. Dù là phim truyền hình hay điện ảnh, chỉ cần tôi có thể diễn xuất và nuôi sống bản thân là được rồi. Sau này nếu có cơ hội thì đương nhiên tôi muốn đi nhìn xem giới nghệ sĩ ở Bắc Kinh. Nhưng mà hiện tại muốn như vậy hình như hơi quá tham vọng ”.
Triệu Dật không nhịn được cười: "Cô thấy đủ, vui vẻ là được rồi."
Giang Dĩnh cười hì hì nói: "Đúng vậy! Mẹ tôi đã luôn dạy tôi như vậy. Rốt cuộc tôi luôn sẵn sàng quay lại làm người bán cá nếu không thể làm nên trò trống gì."
Triệu Dật suy nghĩ một chút: "Hiện tại nếu không có phim truyền hình mới thì cô nên suy nghĩ kỹ hơn về kỹ năng diễn xuất của mình. Có thể gửi cho tôi một bản thông tin của cô. Sau đó tôi có thể giúp cô hỏi xem có nhân vật nào thích hợp hay không.”
Giang Dĩnh hai mắt sáng lên: "Ông chủ, ông lại định giúp tôi sao?"
Triệu Dật cười: "Chỉ hỏi chút thôi! Tôi không nói nhất định có vai diễn thích hợp. Cô phải chăm chỉ trau dồi kỹ năng diễn xuất mới là con đường đúng đắn. Nếu không dù tôi cho cô cơ hội cũng không làm nên chuyện gì.”
Giang Dĩnh ánh mắt khát khao: "Cảm ơn ông chủ!"
Triệu Dật giễu cợt nói: "Cô diễn xong rồi! Vậy tôi không phải là ông chủ của cô nữa!"
Giang Dĩnh cười nói: "Tôi nghĩ gọi là ông chủ rất thích hợp với anh. Anh còn trẻ, giàu có, có công ty riêng, có công giúp đỡ tôi..."
Triệu Dật nhướng mày: "Chẳng lẽ tính từ đại diện cho tôi không thể là đẹp trai được sao? Danh hiệu ông chủ là để chỉ trung niên đầu trọc, bụng phệ, tay kẹp túi ông chủ như thế này mới có nhiều chứ ..."
Giang Dĩnh buồn cười trước câu nói của Triệu Dật: "Anh thật quá khôi hài! Cảm giác anh hình dung chính là ông chủ nhà giàu mới nổi cùng với anh là hai trường phái hoàn toàn khác nhau. Không hợp nhau nha!”
"Nào, đến uống rượu cùng ông chủ!"
Giang Dĩnh cười nói: "Vâng, ông chủ."
Chầu rượu này uống đến sảng khoái. Bọn họ uống đến hơn 1:00 đêm mọi người mới vui vẻ giải tán.
Sau khi đi ra, hai mắt Giang Dĩnh hơi có phần mông lung, nhưng người vẫn duy trì tỉnh táo như cũ. Đi đường cũng không hề lung lay. Triệu Dật có chút say nhưng cũng không phải là vấn đề lớn.
Ngụy Xuyên uống có chút tê dại. Chính hai vị mỹ nữ mà anh ấy gọi tới, một trái một phải đỡ người của hắn.
Tống Lượng uống nhiều nhưng rất vững vàng, vẫy tay với Triệu Dật: "Ngày mai an tâm ngủ đi! Khi nào dậy thì liên lạc, giữa trưa cùng nhau đi ăn cái gì đó. Sau đó cùng nhau đến đó, bên kia đã sắp xếp ổn thỏa. Không cần phải gấp gáp."
"Tốt!"
Sau khi Ngụy Xuyên và Tống Lượng rời đi, Triệu Dật quay đầu nhìn Lục Đào: "Đã muộn như vậy rồi, cứ ở khách sạn đi."
Nói câu này, Triệu Dật chính mình cũng bật cười: "Tại sao tự mình nói những lời này cảm giác như mình thường xuyên ngủ ở khách sạn vậy...”
Lục Đào cũng có hơi choáng váng, gật gật đầu: "Được rồi! Lần trước chúng ta đi khách sạn đó còn có thể ngâm mình một chút."
"Tốt!"
Triệu Dật quay đầu lại hỏi Giang Dĩnh: "Cùng nhau ở một khách sạn không? Khách sạn đó có bể tắm nước nóng, có thể ngâm mình. Quần áo có thể giao cho khách sạn giặt khô, sáng mai thì có thể mặc lại."