(Xin lỗi đọc giả về phần dịch lầm New Zealand thành Hà Lan, chúng tôi sẽ sửa lại ở các chương trước sau, cám ơn đọc giả tiếp tục ủng hộ.)
Chương 181: Ở Khách Sạn?
Triệu Dật mỉm cười, cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món. Mặc dù là tiệc buffet nhưng đồng thời cũng có thể gọi món. Sau đó sẽ có nhân viên đưa món ăn lên và phục vụ khách tại bàn.
“Tôm tít khổng lồ to bằng cánh tay, loại này nhất định phải nếm thử. Còn có rất nhiều tôm vàng…”
Triệu Dật hỏi ý kiến của Liễu Vũ Phi, tiếp đó gọi món ăn: “Đây là Tôm hùm xanh của Nhạc Nam, loại này có thể xem như là cao cấp nhất trong các loài Tôm hùm. Không cần biết dùng phương pháp gì để nấu, chất thịt của nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị mất đi, nó sẽ vẫn giữ được độ tươi và ngọt của tôm. Món này gọi thêm nhiều một chút, gọi năm phần đi…”
“Thịt bò bít tết Tomahawk có nguồn gốc từ nước Úc, không biết thật giả thế nào gọi một phần trước. Còn có Tôm càng New Zealand, món này tháng trước mình đi New Zealand đã từng ăn qua, đúng là rất ngọt và mát, ăn rất là ngon…”
Rất nhanh sau đó, các món ăn Triệu Dật gọi đã được bày lên bàn. Liễu Vũ Phi nhìn thấy con Tôm tít khổng lồ dài hơn 25 cm, cô tò mò duỗi cánh tay của mình ra so sánh một chút, trong lòng có chút sợ hãi nói: “Con tôm này đúng thật là dài, tay nhỏ của mình so với nó cũng không xê xích là bao…”
Tôm tít khổng lồ đã được cắt sẵn, dễ dàng có thể bóc ra ăn. Bên trong là phần thịt vàng óng dày dặn, dùng đũa gắp lên thử một miếng, cảm giác thỏa mãn ngay lập tức tràn đầy trong khoang miệng.
Rượu vang đỏ, hải sản, ánh đèn mờ ảo, bầu trời ngoài cửa sổ và cảnh đêm phía dưới làm cho con người ta có một loại trải nghiệm mới lạ.
Giữa bữa ăn, Triệu Dật mượn cớ đi phòng vệ sinh. Đi được nửa đường thì hắn gọi lại một nhân viên phục vụ rồi nói nhỏ vài câu.
Triệu Dật rất mau trở lại vị trí của mình và tiếp tục bữa tối cùng Liễu Vũ Phi như không có gì xảy ra.
Tiếp đó có nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn tới. Phía trên không phải đồ ăn mà là một bó hoa hồng thật to, trông thật lộng lẫy dưới ánh đèn.
Nhân viên phục vụ đi tới trước bàn hai người, hoa hồng đỏ rực hấp dẫn sự chú ý của Liễu Vũ Phi. Cô kinh ngạc nhìn qua bó hoa phía trên xe đẩy, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Triệu Dật.
Triệu Dật mỉm cười, hai tay cầm lấy bó hồng đưa cho Liễu Vũ Phi: “Tặng em! Không biết bạn trai tặng bạn gái hoa hồng có nằm bên trong một trăm điều phải làm cùng nhau không...”
Liễu Vũ Phi đưa tay che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Triệu Dật: “Chúng ta không phải vẫn luôn ở cùng một chỗ sao? Cậu… anh vụng trộm chuẩn bị khi nào vậy?”
Triệu Dật mỉm cười nói: “Anh nhờ nhân viên ở đây đặt hoa, xem như một bất ngờ nhỏ cho em. Chỉ là không biết em có thích hay không?”
Sau khi hai người xác định quan hệ vào buổi trưa, Triệu Dật đã lặng lẽ liên lạc khách sạn bên này, ủy thác họ hỗ trợ mua 99 đóa hoa hồng.
Liễu Vũ Phi đưa tay tiếp nhận, gương mặt tràn đầy mừng rỡ: “Cảm ơn, em rất ưa thích.”
Mặc dù Liễu Vũ Phi càng ưa thích sự dịu dàng của Triệu Dật nhưng đây là hoa của bạn trai tặng, làm sao lại không thích chứ?
Rượu đỏ thêm hoa hồng, rượu không say nhưng lòng người đã say.
Lúc hai người rời đi, Liễu Vũ Phi nắm một bên tay Triệu Dật, tay kia của hắn thì ôm bó hoa, hai người cùng nhau đi tản bộ.
“Ở khách sạn sao?”
Liễu Vũ Phi ừ một tiếng, khuôn mặt đỏ hồng: “Vâng, anh mua cho em nhiều đồ như vậy, một mình em cũng không tiện xách. Anh còn uống rượu, không tiện lái xe......”
Triệu Dật cười nói: “Được, vậy thì không lái. Anh cũng lười trở về ký túc xá, hai chúng ta cùng ở khách sạn đi.”
Liễu Vũ Phi lập tức trở nên căng thẳng, nhịp tim tăng nhanh, gương mặt đỏ lên.
Triệu Dật cũng ở khách sạn?
Vậy, chẳng lẽ anh ấy muốn…
Nghĩ đến đây, Liễu Vũ Phi lập tức lo lắng, đến mức lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
Cô rất yêu thích Triệu Dật, nhưng đối với chuyện trao đổi chuyên sâu này, cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì. Do đó, theo bản năng cô sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng.
Triệu Dật bỗng nhiên cảm thấy cử động của Liễu Vũ Phi có chút cứng ngắc, hơn nữa lòng bàn tay đột nhiên nóng ran. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy được vẻ mặt mất tự nhiên của cô, ánh mắt cô cũng có chút hoảng loạn.
A, không phải vừa rồi còn bình thường sao? Như thế nào bỗng nhiên lại có dáng vẻ thế này?
Cô ấy đang lo lắng điều gì?
Triệu Dật suy nghĩ một chút thì nhớ đến chính mình mới vừa nói câu nói kia, lập tức hiểu ra.
Ha ha, xem ra Liễu Vũ Phi có lẽ đã hiểu lầm!
Cô ấy tưởng việc mình muốn ở khách sạn là muốn cùng trao đổi chuyện chuyên sâu kia. Khó trách bỗng nhiên cô ấy trở nên lo lắng như vậy, tay đều toát cả mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!