Chương 147: Không muốn sống nữa sao?
“Cảm ơn anh! Em chạy làm quen xem một chút!”
Triệu Dật cũng không khách khí, tiếp nhận chìa khóa rồi lập tức ngồi vào McLaren, bắt đầu khởi động xe.
Xe gầm lên một tiếng rồi lao ra ngoài, tiếp đó ở trên đường lớn không nhanh không chậm tản bộ một vòng. Hoàn thành mấy vòng hắn quay trở lại bãi đất trống, kế tiếp làm một pha drift khét lẹt vững vàng dừng lại trên đường lớn.
Triệu Dật drift một cú trong nháy mắt liền hấp dẫn đám đông hò hét, rất nhiều người đều vây quanh lại, chuẩn bị xem trận đánh cược 5,8 triệu này.
Quan Trạch nhìn thấy thao tác của Triệu Dật, trên mặt chợt cứng ngắc.
Động tác của Triệu Dật thông thạo như vậy, biểu hiện hắn có trình độ điều khiển xe. Phải biết rằng chiếc xe này hắn chỉ mới sờ vào một chút.
Nhậm Phi Long trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, hắn bại trong tay Quan Trạch mặc dù là chịu phục. Thế nhưng hắn không thích cái cách Quan Trạch bày ra âm mưu quỷ kế, cũng không ưa cái dáng vẻ này của Quan Trạch.
Nếu như Triệu Dật thật sự có thể đánh bại Quan Trạch, đây chính là giúp hắn trút cơn tức giận.
Triệu Dật tìm mình mượn xe, chắc hẳn cũng là vì nhìn thấy Quan Trạch không hợp mắt. Cho nên mới cố ý đến mượn chiếc xe này của mình, phải dùng xe Quan Trạch đã đánh bại tới đánh bại hắn!
Nhậm Phi Long ghé vào cửa sổ xe, nói cho Triệu Dật một số điểm cải tiến trên xe của mình. Đều là cao thủ, đương nhiên chỉ điểm một chút là hiểu.
Triệu Dật nghe xong mỉm cười, làm một động tác OK, nói: “Anh Phi Long! Qua ngày hôm nay, chiếc xe này của anh sẽ mãi được ghi nhớ trên con đường đua núi này.”
Ánh mắt Nhậm Phi Long lập tức sáng lên, cũng là dân chơi xe nên hắn liền hiểu được ý nghĩa lời nói này của Triệu Dật!
Hắn muốn phá kỷ lục!
Hắn muốn tạo nên một cái kỷ lục mà vĩnh viễn người khác không thể nào phá vỡ được!
Kỷ lục truyền thuyết!
Chỉ có cách làm như vậy mới có thể làm cho danh tiếng của chiếc xe cũng được ghi chép lại, nó cũng sẽ trở thành truyền thuyết, luôn được mọi người ghi nhớ!
Mặc dù việc này nghe không khả thi, thế nhưng Nhậm Phi Long cảm thấy Triệu Dật không phải đang khoác lác. Thứ nhất, hắn cũng đã nhìn thấy được khả năng lái xe của Triệu Dật, động tác biểu diễn vừa rồi rất thành thạo và rất có bản lĩnh. Thứ hai, vừa rồi Triệu Dật đã nhìn thấy Quan Trạch cùng mình so tài, nhưng hắn không hề yếu thế chút nào mà lại thoải mái nhận cuộc ước đấu. Hơn nữa, còn đặt cược 5,8 triệu. Thứ ba, trên người hắn tỏa ra một cỗ tự tin, khí độ trầm tĩnh khiến cho người khác nguyện ý vì lời nói của hắn mà tin tưởng.
“Người anh em! Nhìn cậu biễu diễn thế nào!”
Triệu Dật nhìn về phía Quan Trạch đang ở bên cạnh quan sát, khẽ phất tay nói: “Có thể bắt đầu!”
Quan Trạch đi tới, cười nói: “Không chạy thử một vòng sao? Trước đây cậu cũng chưa từng chạy qua đường này…”
Triệu Dật cười nói: “Không có việc gì, vừa rồi tôi xem hai người thi đấu, tôi cũng đã hiểu rõ đường xá ở đây. Tất cả đều đã được ghi vào trong đầu của tôi.”
Trong lòng Quan Trạch có chút sựng lại, tên này trong lúc mình đang thi đấu thì đã âm thầm chuẩn bị tốt!
Quan Trạch nhìn Triệu Dật với thần thái tự tin, trong lòng vừa có chút vững vàng tất thắng, lúc này bỗng cảm thấy có chút lung lay.
Quan Trạch hít sâu một hơi, không dám suy nghĩ nhiều nữa. Hắn trở về chiếc Aston Martin của mình rồi ngồi lên xe, tiếp đó lái tới trên đường đua đậu song song với xe Triệu Dật.
“Ong ong ong…”
Hai chiếc xe giống như quái thú gào thét, không ngừng phun ra khói ở đuôi xe. Ở phía trước một người đẹp cầm cờ sí vun vẩy, trong nháy mắt khi cô phất lá cờ xuống thì hai chiếc xe lập tức xông lên.
Trên con đường thăng, hai chiếc xe đều đang điên cuồng tăng tốc, trên đường lớn cả hai sánh vai cùng nhau lao đến chân núi. Tình cảnh này giống như là muốn trực tiếp đâm vào ngọn núi, đúng là từ trước đến nay đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.
Hai chiếc xe nhanh chóng tới gần khúc cua đầu tiên trên đường đua quanh núi, đây là một góc cua 90 độ hướng lên núi, Nếu như xe không giảm tốc độ, vậy thì sẽ thật sự đâm vào một đầu vách núi.
Quan Trạch cắn răng, nhìn thấy vách núi càng ngày càng gần. Thế nhưng ở bên phải chiếc McLaren vẫn như cũ điên cuồng lao lên, không có chút dấu hiệu chậm lại, ngay lập tức hắn cảm thấy da đầu tê rần.
Còn không chịu giảm tốc sao?
Không muốn sống nữa rồi sao?
Thật sự chuẩn bị đâm cả người vào vách núi?
Quan Trạch một mặt chịu đựng, cũng không giảm xuống tốc độ. Bởi vì giảm tốc độ, chẳng khác nào nhường đi vị trí dẫn đầu.
Một cái chớp mắt trôi qua, hai chiếc xe đã cách vách núi một khoảng rất gần. Mắt thấy cái kia vách núi sừng sững to lớn sắp nhào tới trước mặt, Quan Trạch cuối cùng cũng sợ, khẽ nhấn phanh xuống giảm lại tốc độ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!