Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Chương 140: Tức giận! Bọn hắn điên rồi sao?  

             Có thể đứng ở nơi này đảm nhận vai trò ghi phiếu cá cược, tất nhiên phải là người của Quan Trạch. Hơn nữa quan hệ chắc chắn phải rất mật thiết, vì thế cũng biết rõ ẩn tình bên trong của trận thi đấu này.  

             Nếu như Quan Trạch chỉ muốn chơi cho vui, vậy thì đối với một tên lưu manh thích đua xe như gã này ở đây ghi phiếu cá cược, chẳng khác gì giúp Quan Trạch phát tiền, thế thì hắn phải cực kỳ vui vẻ mới phải. Thế nhưng, bây giờ hắn lại tỏ ra bất ngờ và cảm thấy giật mình khi thấy bọn người Trương Tử Sơn ra tay đặt cược số tiền quá lớn. Do đó gã ghi phiếu lúc này có chút hồi hộp.  

             Điều này nói rõ cái gì?  

             Bọn người Trương Tử Sơn bỗng nhiên nhất thời có một loại cảm giác an tâm.  

             Gã phụ trách lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn cũng nhanh chóng hồi phục vẻ kinh ngạc, tiếp đó không dám biểu lộ ra điều gì nữa.  

             Lấy tiền, ghi phiếu.  

             Nhóm người của Triệu Dật sau khi đặt cược, lập tức khiến vô số người xung quanh chú ý.  

             “Ồ! Mấy tên kia đều đặt cược cho Quan Trạch thắng!”  

             “Đặt cược cho Quan Trạch à! Bọn họ đúng là điên rồi, chẳng lẽ bọn họ cho rằng anh Phi Long sẽ thả cho Quan Trạch thắng sao?”  

             “Anh Phi Long nếu mà dám nhường như vậy, thì chẳng mấy chốc hắn sẽ thành xác chết. Ở đây đều có ghi chép cuộc đua, có nhường hay không xem một chút là rõ. Nhiều người đặt cược cho hắn như vậy, hắn mà dám nhường thì chắc chắn sẽ có người phế hắn.”  

             “Bọn họ nhiều tiền nên muốn đốt hay sao, tôi vừa rồi tính sơ qua. Tiền đặt cược của mấy người đó cộng lại gần 3 triệu tệ.”  

             “Sao tôi có cảm giác, vừa rồi đặt cược cho anh Phi Long dường như có chút sai sai.”  

             “Không ai không thích tiền nhiều, bọn người này đến cuối cùng mới đi ra đặt cược. Việc này rõ ràng có chút kỳ lạ, bây giờ suy nghĩ kỹ một chút mới thấy. Tất cả mọi người đều đặt cược cho anh Phi Long, phụ trách cá cược cũng là người của Quan Trạch, hơn nữa tỷ lệ cá cược cũng có chút kỳ lạ nha. Bỗng nhiên tôi thấy có gì đó hơi kỳ quặc, vừa rồi quá hưng phấn nên đem hết tiền đều đặt cược cho anh Phi Long rồi…”  

             “Hy vọng sẽ không xảy ra vấn đề gì nha!”  

             …  

             Quan Trạch đứng ở một nơi cách đó không xa, nhìn như đang cùng người khác trò chuyện, nhưng thực tế là hắn vẫn đang chú ý mọi người ở bên đây đang đặt cược.  

             Hôm nay hắn không chỉ muốn quan minh chính đại đánh bại nhóm người mạnh nhất, hơn nữa còn phải nhân dịp này hốt một mẻ. Bằng không, sao có thể xứng đáng với thời gian dài đã bỏ ra khổ luyện chứ?  

             Nhìn thấy số người đặt cược cho anh Phi Long hơn 4 triệu tệ, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn. Mặc dù Quan Trạch là người rất có tiền, thế nhưng dựa vào năng lực bản thân thắng được tiền, điều này khiến hắn cực kỳ vui vẻ.  

             Nghĩ đến lúc đám người bên ngoài sẽ kinh ngạc cộng thêm ánh mắt sùng bái hắn, khiến trong lòng Quan Trạch lập tức nóng lên.  

             Bình tĩnh!  

             Sư phụ đã từng dạy, việc ổn định và bình tĩnh chính là phương pháp tốt nhất để điều khiển và khống chế xe đua. Có như vậy thì trong lúc đua xe mới có thể đạt được tốc độ nhanh nhất.  

             Ngay trong lúc Quan Trạch điều chỉnh lại tâm tình của mình, hắn nhìn thấy nhóm người Triệu Dật đi tới.  

             Cũng muốn thuận tiện nhổ lông dê sao?  

             Trong lòng Quan Trạch khẽ cười lạnh, anh mắt hướng về Triệu Dật. Hắn hy vọng Triệu Dật đặt nhiều một chút, như vậy khi hắn bị thua hết tiền không chừng sẽ thẹn quá hóa giận. Mà chờ đến lúc mình cùng hắn so tài, trong lúc đó có thể kích động hắn thêm một chút khiến hắn thua thêm một số tiền lớn.  

             Ở trước mặt Tần Băng Lạc đua xe thắng hắn, còn thắng của hắn một số tiền lớn. Để xem lúc đó hắn thẹn quá hóa giận ra sao, còn dám ở trước mặt Tần Băng Lạc khoác lác nữa hay không!  

             Trong lúc Quan Trạch đang mừng thầm trong lòng, đám người Triệu Dật cũng đã tiến lên đặt cược.  

             Quan Trạch bề ngoài tỏ vẻ không thèm để ý, thế nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên lắng nghe mấy người bọn họ đặt cược. Tuy nhiên, trong lúc hắn nghiêng tai nghe ngóng toàn bộ quá trình thì đột nhiên tỉnh mộng.  

             Bọn họ đều toàn bộ đặt cược cho mình thắng sao?  

             Bọn họ điên rồi sao?  

             Chẳng lẽ bọn họ biết được tin tức mình bái xe Vương ở Thượng Hải làm sư phụ?  

             Chuyện này không có khả năng! Tin tức này vô cùng tuyệt mật, không có người nào biết việc này, cho nên bọn họ tuyệt đối không có khả năng biết được!  

             Ba triệu!  

             Bọn hắn vậy mà đặt cược 3 triệu!  

      Quan Trạch bỗng nhiên tức giận!  

             Bản thân rõ ràng có thể thu được 4 triệu tiền lời, bỗng nhiên muốn bồi thường cho bọn hắn 3 triệu, lợi nhuận lập tức bị chém hơn phân nửa!  

             Bọn mày cũng thật quá đáng!  

             Có tin tao không thắng trận này, để cho bọn mày thua cược!  

             Trong lòng Quan Trạch nảy sinh một tia oán độc, hắn lẩm bẩm một câu đồng thời cũng cẩn thận tính toán. CMN! Nếu mình thắng tốt xấu gì cũng còn lời được 1 triệu, thế nhưng nếu thua thì 2 triệu treo thưởng không giữ được. Mặc dù tiền cá cược có thể thắng 1,8 triệu, thế nhưng xét tổng thể thì chính mình không chỉ thua mất 200 ngàn, hơn nữa còn mất đi danh tiếng trong cuộc đua này.  

             Lúc đó mọi người sẽ nghĩ mình thế nào đây?  

             “Ha ha, Quan Trạch trốn đi khổ luyện, còn tự cho là mình tài cao. Treo thưởng 2 triệu còn mở cá cược. Kết quả là một tên ngốc, thay người khác làm áo cưới…”  

             “Giả dạng cao thủ xuất quan, chính là một cái ví dụ ngu ngốc điển hình!”  

             “Chết cười mất! Đây không phải là tự mình đào hố chôn mình à!”  

             “Chuyện buồn cười lớn nhất năm nay ở Thượng Hải!”  

             “Tôi chợt nhớ đến bộ phim kia, sư huynh xuất quan gửi thiên lý truyền âm. Hắn nói là đã tu luyện thành tiên thiên thần công, đã có thể vô địch thiên hạ. Sau đó hắn bị một cái giày đập chết…”  

             Nghĩ tới những lời xì xào kiểu này, Quan Trạch cả người lập tức hồi phục lại.  

             Thắng!  

             Nhất định phải chiến thắng!   

Advertisement
';
Advertisement