Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Chương 137: Ta vẫn còn chưa lên tiếng đây  

             “Đơn độc so tài sao? Được chứ! Trước tiên anh cứ giành chiến thắng trong cuộc tranh tài này rồi hẵng nói, tôi cũng chỉ thích so tài với người mạnh, nếu quá tệ tôi cũng làm biếng ra tay!”  

             Hệ thống ban bố nhiệm vụ, trận so tài này nhất định phải làm. Thế nhưng so tài kiểu gì mới được.  

             Tất nhiên dù thế nào đi nữa trận này cũng phải làm, Triệu Dật đối với người này cũng không khách khí làm gì.  

             Mặc dù Tần Băng Lạc không phải là bạn gái mình, thế nhưng ở ngay trước mặt mình xưng hô với Tần Băng Lạc bất lịch sự như vậy, không phải là muốn làm xấu mặt mình sao?  

             Nhất định phải xử lý tên này, không cần phải thương lượng!  

             Quan Trạch bị lời nói của Triệu Dật làm cho tức giận.  

             Tên này đúng là ếch ngồi đáy giếng, chém gió cũng lớn thật đấy!  

             Nhìn vẻ ngoài nhiều nhất mày cũng chỉ khoảng 20 tuổi, vậy mà dám làm ra vẻ như là xe thần đầu thai à!  

             Tao là đệ tử của xe vương ở Thượng Hải đây, tao còn chưa lên tiếng thế mà mày đã ở đó hóng hách.  

             Hôm nay Quan Trạch treo thưởng 2 triệu tệ tổ chức trận tranh tài này, đương nhiên hắn không phải vì tiền nhiều mà muốn đốt. Hắn cũng không nghĩ đến việc muốn dùng tiền để thu được cơ hội tranh tài với cao thủ, mà là bởi vì hắn muốn nổi danh!  

             Hắn tụ tập cao thủ trong giới đua xe ngầm chỉ vì một mục đích. Đó chính là muốn đánh bại bọn họ, giúp bản thân nổi tiếng.  

             Quan Trạch yêu thích đua xe, nhưng kỹ năng chỉ ở mức trung bình. Hắn cũng là người có quyết tâm, dùng số tiền lớn để làm đệ tử của xe vương ở Thượng Hải, cố gắng rèn luyện kỹ thuật đua xe. Hiện tại cũng đã có chút thành tựu, xem như đã xuất sư. Lẽ tất nhiên hắn không muốn chờ đợi, mà nhân cơ hội này để có thể nổi danh!  

             Người chơi xe đua đông đảo nhất chính là đám con cái nhà giàu, thương nhân và người có chức có quyền. Trong cái vòng tròn này mặc dù cũng có những người không ra gì, thế nhưng cũng có không ít người có năng lực. Mục đích của hắn chính là trở thành lãnh đạo của cái nhóm người có năng lực này!  

             Nói đến tiền, ha ha, ai mà không muốn tiền đây?  

             Nói đến quyền, ha ha, nhóm này làm gì không có người trong nhà làm quan đây…  

             Ở trong cái nhóm này muốn cho người khác phục mình, vậy thì phải dùng kỹ thuật lái xe của bản thân chinh phục bọn họ. Chỉ cần bản thân chơi xe lợi hại, vậy thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất. Mọi người sẽ nhìn bạn với ánh mắt hoàn toàn khác, yêu mến và tôn sùng bạn!  

             Đến một cấp độ nhất định, khi bạn trở thành lãnh đạo của cái nhóm này, bạn sẽ có nhiều tài nguyên và không gian. Bên cạnh đó còn có thể thấy được một số chỗ tốt, mà bản thân trước đây không hề hay biết.  

             Cho nên, hôm nay hắn nhất định phải giành chiến thắng!  

             "Được! Sau khi kết thúc cuộc thi, chúng ta lại nói chuyện so tài."  

             Quan Trạch ở trước mặt mọi người không thể nói là mình sẽ giành được chiến thắng. Dù sao hắn còn mở cá cược, việc này nếu có nhiều người biết được thì vụ đánh cược làm sao mà mở được nữa.  

             Tên nhóc này chính là muốn ở trước  mặt Tần Băng Lạc tỏ vẻ, ha ha. Để xem khi hắn nhìn thấy kết quả cuối cùng của trận chung kết, hắn còn dám hay không so tài…  

             Nếu như hắn dám so tài, mình sẽ cho hắn biết cái cảm giác bị bỏ rơi ở phía sau, ngay cả đèn đuôi xe cũng không thể thấy. Đến lúc đó để xem ai sẽ là người bị nhục nhã. Còn nếu hắn không dám, vậy những lời hắn lúc trước đã nói chẳng khác gì cái tát vào mặt hắn.  

             Quan Trạch quay đầu thay đổi đề tài, hắn nói: "Tần tiểu thư! Hai ngày trước cha tôi có hỏi thăm cha cô, nghe nói cô đi New Zealand mua ngựa sao? Có mua được ngựa hay không?”  

             Tần Băng Lạc vẫn lạnh lùng giọng nói trong trẻo đáp: “Mua được.”  

             Triệu Dật nghe như vậy lập tức cười thầm.  

             Nhờ cha mình hỏi thăm Tần gia, hành động này xem ra đã quá lạc hậu rồi phải không?  

             Tần Băng Lạc rõ ràng đối với Quan Trạch không hề có cảm giác, cô vẫn giữ dáng vẻ không thích nói chuyện với hắn. Mà Tần Hải đối với con gái yêu mến như thế, làm sao có chuyện ép buộc con gái mình kết hôn với người mà cô không thích đây?  

             Huống chi, hai vợ chồng Tần Hải đối xử với mình cũng không chỉ là ân nhân cứu mạng mà cảm kích, đồng thời còn kèm theo một loại cảm giác nhiệt tình của nhạc phụ nhạc mẫu đối với con rể, khiến cho Triệu Dật có chút cảm giác không chịu nổi.  

             Quan Trạch sao?  

             Anh nên đi tắm rồi ngủ một giấc đi!  

             Đi ngủ sớm một chút, trọng mộng đều có thể muốn gì cũng được!  

             Xe thể thao gầm rú, một chiếc rồi lại một chiếc lần lượt xuất phát.  

             Có người ở điểm kết thúc trên núi canh giữ, trên trời còn có không ít máy bay không người lái quay phim trực tiếp. Ở bãi đất trống cực lớn, thanh niên nam nữ không có chỗ phát tiết hò hét nhảy nhót trước màn hình lớn, phía trên là hình ảnh từng chiếc xe ở con đường núi lao nhanh như phát điên.  

             Rất nhanh những người tham gia khiêu chiến cũng đã hoàn thành tranh tài, ngay cả Chu Văn Tĩnh cùng Trương Tử Sơn cũng kích động tham gia lần tranh tài này. Đáng tiếc là thành tích của bọn học mặc dù không tệ, thế nhưng cũng chỉ là vật làm nền cho người ta.  

             Tranh tài kết thúc, một gã đàn ông hơn 30 tuổi có một vết sẹo khó coi trên mặt là người xếp hạng ở vị trí thứ nhất.  

             “Phi Long! Quả nhiên là hắn nha! Trừ xe Vương Hướng Hoa ở Thượng Hải, chỉ có Phi Long là người có thực lực tốt nhất. Hắn tới tham gia trận tranh tài này, hai triệu xem như đã là đồ trong túi của hắn!”  

             “Quan Trạch rất lâu không có đua xe, nghe nói kỹ thuật lái xe cũng chỉ ở mức trung bình, e rằng hôm nay sẽ chịu thất bại thê thảm!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement