Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người - Triệu Dật (FULL)

Chương 130: Không cần tính toán, tôi nhất định sẽ lấy được!  

             “Tiền thưởng cao như vậy sao?”  

             Quả thật, Triệu Dật có chút giật mình. Cái này hơn 100 triệu tiền thưởng, đối với bất kỳ người nào cũng đều không phải là một số tiền nhỏ.  

             Triệu Dật nắm giữ hệ thống đã lâu như vậy, cũng chỉ mới kiếm được tài sản hơn 20 triệu.  

             Tần Băng Lạc mỉm cười, giội cho Triệu Dật một gáo nước lạnh: “Đó là cuộc đua dành cho ngựa 4 tuổi. Nếu anh định dùng con ngựa số 168 đi tranh tài, vậy thì ít nhất phải đợi đến năm sau mới có thể tham gia. Từ 3 tuổi đến 4 tuổi là thời gian trưởng thành nhanh nhất của ngựa, cũng là 2 năm đỉnh cao của chúng. Từ 5 tuổi về sau thì sẽ tiến vào tuổi trưởng thành, trạng thái đã ổn định. Khi tranh tài sẽ không còn quá nhiều biến số.”  

             “Đối với ngựa đua, biến số lớn nhất thường xảy ra ở các trận tranh tài của ngựa 3 đến 4 tuổi. Tiền thưởng cũng sẽ cao hơn nhiều, bởi vì... Dạng tranh tài thế này càng có tính chất không thể dự đoán, như vậy sẽ kích thích hơn......”  

             Triệu Dật nghe xong lập tức hiểu rõ: “Kinh nghiệm thực chiến phong phú, lập tức phát huy năng lực ổn định khi tranh tài. Chính xác thì sẽ không có chuyện nghé con mới đẻ không sợ cọp, nhiệt huyết dâng trào…”  

             “Đúng vậy, chính là ý tứ này.”  

             Tần Băng Lạc mỉm cười nói: “Chờ đến khi đưa được ngựa trở về, anh còn cần huấn luyện lại. Số 168 trong khoảng thời gian này cũng tầm 3 tuổi, đến lúc đó có thể tham gia thi đấu. Nếu như hoàn thành huấn luyện nhanh chóng, cũng có thể mang đi tham dự một vài cuộc đua. Bây giờ bộ môn cưỡi ngựa đã trở nên nổi tiếng trên toàn cầu, người chú ý tới cũng càng lúc càng nhiều. Quy mô tranh tài mỗi năm càng lớn hơn. Chỉ cần muốn tham gia thi đấu thì trong nước hay toàn thế giới, tóm lại đều có cuộc thi phù hợp.”  

             Mặc dù Triệu Dật tỏ thái độ muốn tham gia thi đấu, thế nhưng hắn không đặt sự nhiệt tình và nôn nóng vào chuyện này, lập tức hắn mỉm cười trả lời: “Đợi đến lúc đó rồi xem. Cô thì sao, chuẩn bị mua số 369 hay sao?”  

             “Tôi cũng có dự định này, dù sao tôi cũng là nữ cũng không có năng lực như anh. Loại ngựa vừa có tính cách ngoan ngoãn vừa có năng lực mạnh mẽ đương nhiên là chọn lựa hàng đầu của tôi....”  

             Triệu Dật cười lớn một tiếng rồi nói: “Vậy cô có tính toán giá cả chưa?”  

             Tần Băng Lạc lắc đầu, trong giọng nói mang một chút khác thường cùng bá đạo: “Không cần tính toán, tôi nhất định sẽ cầm xuống.”  

             Tốt! lại một người không thiếu tiền!  

             Nhưng nghĩ lại một chút thì cảm thấy như vậy mới đúng. Từ nhỏ cô đã tham dự đủ loại huấn luyện kỹ năng cưỡi ngựa, còn đặc biệt bay ra nước ngoài mua ngựa. Cha cô còn là bạn với Đặng Lâm, vậy thì điều kiện kinh tế sao có thể kém được chứ?  

             Đây chính là chuẩn mực của một cô nàng bạch phú mỹ!  

             Triệu Dật cười nói: “May mà tôi chọn trúng số 168, bằng không mà nói hai chúng ta có thể phải trải qua một hồi tranh đoạt.”  

             Tần Băng Lạc mỉm cười nói: “Nếu anh muốn chọn số 369, tôi chắc chắn không tranh với anh.”  

             Triệu Dật khoát khoát tay trêu ghẹo nói: “Đừng! Lời này hẳn là tôi nói mới đúng. Tôi chỉ là một người nhàn rỗi kiếm thứ để chơi đùa, còn cô là người phụ nữ muốn chinh phục cả thế giới, tôi phải nhường cho cô mới phải.”  

             Tần Băng Lạc cảm thấy buồn cười, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên hấp dẫn.  

             “Vậy tôi phải cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành điều này. Bằng không, tôi chẳng phải sẽ có lỗi với phần ân tình này sao?”  

             Đặng Lâm ở bên cạnh, nhìn xem hai người cười cười nói nói, trên mặt nhịn không được hiện lên mấy phần vui vẻ. Hắn quay đầu sang cùng Phương Nguyệt liếc nhau một cái, phát hiện cả hai đều có chung suy nghĩ.  

             Bởi vì tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, cho nên hôm nay tất cả mọi người đều muốn đi nghỉ ngơi sớm.  

             Ngày thứ hai, hội đấu giá tiếp tục diễn ra.  

             Trong lúc đó Đặng Lâm có hô giá mấy lần, nhưng mục đích chính của hắn vẫn là du lịch ngắm cảnh. Hiện tại đầu óc hắn chỉ chú ý vào việc mang thai, đối với việc mua ngựa tự nhiên càng thêm không chú ý. Bởi vậy mãi cho đến lúc số 369 lên sàn, hắn còn chưa mua được bất cứ con ngựa nào.  

             Số 369 là ngôi sao nổi bật nhất của buổi bán đấu giá ngựa 2 tuổi lần này, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm nó. Người chủ trì chỉ vừa tuyên bố cạnh tranh bắt đầu, giá cả cũng đã trực tiếp một đường tăng mạnh.  

             “800 ngàn!”  

             “1 triệu!”  

             “1 triệu 500 ngàn!”  

             “2 triệu!”  

             ......  

             Trong chớp mắt, giá cả đã lên tới 2 triệu. Giá tiền 2 triệu xuất hiện, tiếng kêu giá liên tiếp mới trở nên thưa thớt.  

             Lúc trước Tần Băng Lạc một mực không có kêu giá, chính bởi vì ai cũng biết giá cả ban đầu chỉ là hô chơi. Từ 2 triệu trở lên mới thật sự là thời điểm người muốn mua ra tay.  

             “2 triệu 500 ngàn!”  

             Tần Băng Lạc giơ lên lệnh bài, trực tiếp tăng giá thêm 500 ngàn.  

             Hôm qua cùng Triệu Dật tranh đoạt số 168 Claude liếc nhìn sang bên này. Hắn khẽ nhíu mày, nhưng mà vẫn kiên quyết giơ lên lệnh bài.  

             “2 triệu 600 ngàn!”  

             Tần Băng Lạc không chút do dự mở miệng, lại lần nữa đem giá cả kéo đến số nguyên.  

             “3 triệu!”  

             Nguyên bản kêu giá đám người chợt dừng lại, cùng nhau liếc mắt. Cuối cùng đều bỏ xuống lệnh bài trong tay.  

             Cái giá 3 triệu cơ bản đã là ranh giới cuối cùng của bọn hắn. Hơn nữa, quan trọng nhất là Tần Băng Lạc biểu hiện quá mạnh mẽ!  

             Claude lại lần nữa giơ bảng.  

             “3 triệu 100 ngàn!”  

             Tần Băng Lạc thậm chí không dừng lại 1 giây, theo sát giơ bảng hô lên: “3 triệu 500 ngàn!”  

             Claude cầm trong tay lệnh bài nặng nề nện ở trên đùi của mình. Trong mắt hắn có mấy phần tức giận, lại có mấy phần bất đắc dĩ.  

             Mấy người Trung Quốc này chả lẽ có nhiều tiền như vậy thế nhưng không có chỗ tiêu hay sao?   

 

Advertisement
';
Advertisement